(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 25




Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Lão giả tên là Ninh Du, hiện giờ đã cáo lão về phủ dưỡng già, nhiều năm không tham gia vào triều chính.

Danh Thần tiến lên cầm chậu nước mang ra ngoài, nhìn tấm thảm bị chậu nước đổ ướt hết cả, không khỏi đau lòng một chút: "Ninh các lão, cái này là thảm Tây Vực bên kia tiến cống tới. Hoàng thượng mới ban thưởng chưa được ba ngày, nghe nói giá trị liên thành đó!"

Ninh các lão vuốt vuốt chòm râu, lúng túng ho khan một tiếng: "Khụ khụ, cũ không đi mới sẽ không tới. Danh Thần, ngươi hiện tại sao còn không phóng khoáng như thế, chủ tử ngươi bây giờ đã là thừa tướng quyền khuynh triều dã, không phải chỉ là một tấm thảm thôi sao? Sang năm bảo Tây Vực tiến cống lại là được."

Sở Phi Diễn bảo Danh Thần lui xuống, sau đó tự mình rót trà cho Ninh các lão ở trước mặt: "Ngài bây giờ trở về, hẳn là đã nhìn thấy Vô Trần đạo trưởng rồi."

Ninh các lão ngồi một bên, nâng cốc trà tới uống một ngụm. Hắn đã gần 90 tuổi, nhưng tinh thần lại minh mẫn như cũ, đôi mắt mang theo sự thong dong xem xét thế sự: "Ta đã biết sẽ không lừa được con."

"Lão sư, mọi chuyện đều đã xảy ra như thế, ngài cần gì phải chấp nhặt chứ?" Vẻ mặt Sở Phi Diễn ôn hòa, bình tĩnh, trong mắt không có một chút gợn sóng nào.

Ninh các lão nhìn hắn một cái, trong ánh mắt hiện lên sự đau đớn kịch liệt: "Lúc trước ta đặt tên con là Phi Diễn, hy vọng con có thể sống lâu. Con vốn là kinh tài tuyệt diễm, lại chỉ còn có ba năm nữa để sống, ta sao có thể chấp nhận được sự thật này?"

Sở Phi Diễn rót nước trà đưa cho Ninh các lão: "Con đã không để ý, ngài cũng đâu cần vì thế mà hao tổn tinh thần? Thọ mệnh là trời sinh, chết sớm hay chết muộn hơn một chút thì có gì khác nhau chứ?"

Ninh các lão trừng mắt liếc hắn một cái: "Đừng nói hươu nói vượn, ta còn chờ con chăm sóc ta khi về già đây!"

"Thân thể của ngài tốt hơn con nhiều, có khi ngài còn phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."

Nghe Sở Phi Diễn nói, Ninh các lão không nhịn được, lấy ra một cái quạt xếp từ ống tay áo, đánh vào đầu hắn: "Lại nói bậy! Lão phu sẽ lập tức đem con trói lại, tìm một nữ hài tử cùng con thành thân, tốt xấu gì cũng lưu lại được huyết mạch!"

Danh Thần ở một bên xem mà cảm thấy run rẩy. Thừa tướng nhà mình ho khan một tiếng cũng có thể khiến cả triều đình phát run, cũng chỉ có Ninh các lão mới dám nói như vậy. Đổi lại là người khác, phỏng chừng mấy cái đầu cũng không đủ để chém rồi.

Sở Phi Diễn cười ôn hòa, giống như gió nhẹ thổi qua núi đồi, chỉ còn lại một mảnh trắng sáng: "Con không sống lâu được, cần gì làm tội cô nương nhà người ta."

"Nếu như con mở miệng nói muốn thành thân, cô nương muốn gả cho con chỉ sợ có thể xếp quanh kinh đô ba vòng." Ninh các lão hừ một tiếng. Thấy Sở Phi Diễn cười không nói tiếp liền thở dài trong lòng. Đứa nhỏ này chắc là có khúc mắc gì đó, cũng không biết có thể giúp hắn giải quyết hay không: "Thời gian ta ở ngoài, nghe thấy không ít lời đồn có dính líu tới con."

"Không biết lão sư nghe thấy người khác nói cái gì?"

"Còn có thể là cái gì nữa? Chính là nói con nắm giữ triều chính, đảo điên hoàng quyền, hơn nữa còn đột nhiên đem các con cháu tôn thất tập trung lại trong hoàng cung. Không ít người suy đoán, ngoài mặt là hoàng thượng muốn từ trong đám tôn thất đó chọn lấy một người làm người thừa kế, trên thực tế là do con độc ác thiết kế, muốn dùng những người này làm lợi thế, áp chế các tôn thất để bọn họ phải cung kính với con."

Sở Phi Diễn nắm chén trà trong tay, đầu ngón tay vẫn luôn lạnh lẽo rốt cuộc cũng cảm giác được một chút ấm áp: "Bọn họ suy đoán cũng không tồi, con quả thật có ý này."

Ninh các lão trầm mặc một lát: "Phi Diễn, oan oan tương báo sẽ chẳng bao giờ dừng, chi bằng hãy bỏ qua tất cả, để chính mình được sống tiêu dao tự tại hơn một chút."

Sở Phi Diễn lay lay chén trà, hơi rũ mi mắt, mở miệng nói: "Lão sư, khiến ngài phải thất vọng rồi. Con không thể nào quên được cừu hận, nhìn những kẻ đó tiêu dao tự tại."

Ninh các lão lắc lắc đầu: "Ai có chí của người ấy. Mặc dù ta là lão sư của con, cũng không thể bắt ép con sống theo những gì ta mong muốn. Chỉ là Phi Diễn à, con gϊếŧ sạch những người đó, đem tất cả thù hận đều báo xong, thật sự đạt được ước nguyện, con sẽ cảm thấy vui vẻ hay sao?"

Sở Phi Diễn nâng mắt lên, khóe môi mang theo ý cười: "Lão sư, chờ đến khi con đem những kẻ đó gϊếŧ hết thì thời gian của con cũng đã cạn rồi, sẽ xuống hoàng tuyền địa ngục thôi. Uống một ngụm canh Mạnh Bà ở đó, sẽ quên đi quá khứ, hài lòng hay không đã chẳng còn quan trọng nữa."

"Con..." Ninh các lão cầm cái quạt trong tay ném đi, bực mình nói: "Ta đi ra ngoài mấy tháng cũng coi như tìm được không ít bảo vật, cây quạt này liền tặng cho con coi như lễ vật đi."

Không đành lòng trách cứ, lại chẳng đủ năng lực khuyên bảo, Ninh các lão không muốn nói những cái này để làm hỏng tâm tình của mình.

Sở Phi Diễn nhận lấy cái quạt, mở ra. Mặt chính là một bức vẽ thủy sơn mỹ nhân đồ, núi đá lởm chởm, thác nước đổ xuống, thân ảnh hồng y uyển chuyển, nhìn qua hơi có một chút cảnh xưa, bất quá nhìn lại cũng không ra là bút tích của đại sư nào: "Lão sư..."

Hắn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười. Ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện Danh Thần đang cố gắng nhịn cười, cực kỳ vất vả.

Ninh các lão đã đứng lên, giơ tay vuốt chòm râu, trên mặt mang theo ý cười nhạt, một bộ dáng tiên phong đạo cốt: "Đường đi vô cùng vất vả, ta về trước. Phi Diễn, con điều dưỡng thân thể thật tốt, ít nữa Vô Trần đạo trưởng tới kinh đô, đến lúc đó nhờ hắn một chút."

Tuy biết rằng thân thể của mình cho dù có chữa trị như thế nào cũng sẽ không tốt lên được, Sở Phi Diễn lại không có cách nào từ chối ý tốt của Ninh các lão: "Được. Danh Thần, đưa lão sư về."

"Tuân lệnh chủ tử." Danh Thần đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Chủ tử, ngài vẫn chưa nhìn mặt sau của cây quạt đâu?"

Nói xong nhanh chóng theo Ninh các lão rời đi.

Sở Phi Diễn xoay chiếc quạt lại, sắc mặt hơi cứng đờ.

Mặt kia của quạt xếp thế nhưng lại là một bức tranh hài tử!

Tiểu tử béo tròn no đủ, cánh tay mập mạp giống như củ sen đang ôm cá chép và hoa, cười hì hì lộ ra một cỗ khí tức không nói nên lời!

Sở Phi Diễn đứng dậy để quạt xếp tới một ô vuông trên giá sách, rồi lấy lá thư từ tầng dưới cùng đè lên.

Cửa tướng phủ, Danh Thần đưa Ninh các lão lên xe ngựa.

"Danh Thần tiểu tử, ta nghe nói Vinh Vương phủ lại làm ầm ĩ?"

"Vâng. Người Vinh Vương phủ đưa tới là một người con vợ lẽ và một thế thân của đích nữ." Nghĩ đến thế thân của Mộc Nghi Hoa - Tô Diêu, Danh Thần hơi chớp chớp mắt, thần sắc có chút vi diệu.

"Thế thân của đích nữ?"

"Đúng vậy. Tin tức truyền đến nói, dung mạo hai người này quả thực rất khó để phân biệt." Danh Thần nghĩ đến chiếc quạt xếp Ninh các lão đưa cho chủ tử, chần chừ một lát rồi mở miệng nói: "Lão gia tử, ta trộm nói tin tức này với ngài, thế thân kia còn tuyên bố muốn ôm đùi chủ tử... Còn nói nàng mang lòng hâm mộ đã lâu..."

Ánh mắt Ninh các lão đột nhiên nhíu lại, râu run run: "Cái gì mà thế thân với không thế thân, sao có thể nói chuyện khó nghe như thế được? Kinh đô bây giờ có thể nói là nước sôi lửa bỏng, tiểu cô nương kia không chừng là bị bắt đến, tên của cô nương đó là gì?"

Coi trọng Phi Diễn, ánh mắt thật không tồi!