(Quyển 1) [Edit] Mau Xuyên: Kí Chủ Nàng Lại Mềm Lại Ngọt

Chương 37: Đại lão là túi nhỏ ngọt ngào (37)




Tuyết rơi có hơi lớn.
Cô xoa xoa mũi bị tê vì lạnh, bước chân dừng lại, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh.
Cuối cùng nhìn thấy một cái hang cách đó không xa.
Đi vào nghỉ ngơi và ăn cái gì đã.
Nghĩ vậy, Hạng Tinh gật đầu, hướng tới phía hang đi tới.
Vừa mới bỏ đồ trên lưng xuống, Áp Áp đột nhiên khẩn trương kêu lên.
[ A Tinh, A Tinh! Lại có người đến gần rồi!! ]
[ Hả? ]
Ánh mắt Hạng Tinh dừng lại, theo bản năng nhìn vào bản đồ.
Lại nhìn thấy chấm đỏ mà mình tâm tâm niệm niệm và vài cái chấm xanh đang lấy tốc độ kinh người mà hướng về phía cô.
Cô có chút ngây ra.
Nhưng nhanh chóng quay sang nhìn lại.
Trong khung cảnh tuyết rơi tán loạn, vài bóng người lao về phía cô như điên.
Nam nhân chạy phía trước nhìn chằm chằm vào cô.
Hạng Tinh trợn to mắt.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Cảm nhận được sự run rẩy của nam nhân qua chiếc áo lông dày dặn.
Làm trái tim cô hơi đau xót, ánh mắt phiếm hồng.
"...Tại sao không nghe lời, em chạy tới đây làm gì?"
Lục Thiệu Khiêm lo lắng, giọng điệu không khống chế được mà nâng cao.
Ngược lại, tất cả những nỗi sợ hãi bị đè nén trong lòng cô bộc phát.
Nữ hài rũ mắt, thấp giọng nức nở.
Nam nhân giật mình vì thấy Hạng Tinh không thích hợp.
Nhưng phản ứng rất nhanh, đôi mắt dịu lại, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Thật xin lỗi, Tinh nhi!"
Hắn cúi đầu, thật cẩn thận mà gạt đi giọt nước mắt sắp trào ra khỏi mắt cô.
"Không..."
Hạng Tinh cắn môi, dùng sức lắc đầu.
Bỗng nhào vào trong ngực hắn, rầu rĩ nỉ non: "Người xấu, em rất lo lắng cho anh, sao lâu vậy mà anh không gọi điện cho em."
Giọng nói mềm mại run rẩy, vô cùng đáng thương: "Hơn nữa, xung quanh anh có rất nhiều người xấu... Tại sao?"
"Ngoan, đừng khóc."
Nam nhân dịu dàng vỗ lưng cô, ôn nhu mà an ủi: "Nơi này rất nguy hiểm, chúng ta trở về rồi tôi sẽ nói cho em."
"Được..."
.....
Lục Thiệu Khiêm ôm Hạng Tinh về tới hang động.
Nhìn vào thiết kế tinh xảo này, ẩn nấp rất tốt và thậm chí là rất rộng rãi. Hạng Tinh đã sớm ngừng khóc, thay bằng vẻ mặt kinh diễm, tò mò đánh giá xung quanh.
Thật tuyệt vời, đây giống như một căn cứ nhỏ trên núi tuyết.
"Được rồi, mau tới uống trà, đừng để bị lạnh."
Lục Thiệu Khiêm đầy vẻ bất đắc dĩ, lắc lắc đầu đem bảo bối đang còn tò mò kéo qua, nhét vào tay cô một bình trà nóng.
Nữ hài gật gật đầu, cẩn thận uống một ngụm.
Hơi ấm lập tức lan khắp cơ thể, cô thích thú nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
A, sống lại rồi~
Nhìn bộ dáng hưởng thụ của cô, Lục Thiệu Khiêm không nhịn được liền bật cười, giơ tay xoa nhẹ đầu nhỏ mà mình nhung nhớ đã lâu.
“Có đói bụng không?”
Hắn ôn nhu hỏi, bên kia thì bảo Hứa trợ lí đi lấy đồ ăn.
Lại thấy đầu nhỏ lắc lắc.
"Em ăn rồi, anh không cần lo cho em đâu."
Hạng Tinh buông bình trà xuống, chạy đến chỗ hành lí của mình, lôi ra một đống đồ lớn.
Trong đó có một phần lương khô.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y