[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn

Chương 43: Bỏ trốn?




"không phải a, ở nước Mỹ, muốn nuôi sủng vật cần rất nhiều thủ tục rườm rà, mà Tiểu Mã lại là giống ngựa quý. Trước tiên cấn có giấy chứng nhận đã tiêm vắc-xin phòng bệnh, giấy chứng nhận không mắc bệnh truyền nhiễm gì, lại còn phải làm đơn nhận nuôi nữa......"

Đầu bên kia điện thoại, Đại Pháo cực lực muốn giải thích rõ ràng, nhưng Trầm Nghê Trần làm gì còn tâm tư để nghe anh nói dông nói dài nữa chứ.

"Vậy cậu cứ làm đúng như họ yêu cầu! Vô luận như thế nào, tôi nhất định phải có được Tiểu Mã!"

nói xong, Trầm Nghê Trần nhanh chóng cúp điện thoại.

Buổi tối 7 giờ. Cửa sau đội 21, một chiếc Audi nhìn quen mắt đâng đậu ở đây.

Trầm Nghê Trần không có xuống xe, ánh mắt chăm chú nhìn lên lầu 2, ký túc xá của nữ sinh. Ở đó có người con gái làm anh không yên lòng.

Đêm trăng sáng, gió thu thổi nhẹ, mang theo cái se lạnh của mùa thu.

Trầm Nghê Trần đi vào phòng đội, tìm gặp Vương Văn Yến. Sau đó không lâu, chợt nghe Vương Văn Yến ở phòng đội gọi lớn: "Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi! Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi!"

Trầm Nghê Trần lần đầu tiên có cảm giác bất an. anh lặng lẽ xuống xe, tránh ở đại sảnh, chỗ khuất cầu thang vì sợ Mễ Kiều vừa nhìn thấy liền bỏ chạy.

Nhưng mà, thông minh như Mễ Kiều không dễ bị mắc mưu. cô đứng trên cửa sổ lầu 2 nhìn thoáng qua đã thấy xe củaTrầm Nghê Trần đậu ở đó. Tin tức chiều nay làm cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào. 

Hít sâu một hơi, Mễ Kiều xuống lầu. Có câu, cô rất muốn hỏi anh. 

Vừa qua một trận nôn, cô được bạn học dìu về giường nghỉ ngơi, đến giờ vẫn chưa ăn gì. cô dùng chăn lông che kín đầu, muốn đem mặt mình che lại, nhưng là cũng không có khóc.

Cơn đau bất chợt kéo đến làm cô thiếu chút nữa kêu lên.

cô cuộn chặt mình trong chăn, chịu đựng sự khó chịu trong người. Khóe mắt hơi ẩm ướt, lại cắn môi tự nhắc nhở mình: Trời chưa sập, vẫn chưa đến lúc phải khóc!

Thân thể có chút mệt mỏi. Bước chân liêu siêu như muốn ngã.

cô vừa mới đi xuống lâu, Trầm Nghê Trần liền vọt nhanh đến, cũng không sợ người khác nhìn thấy rồi bàn luận gì, bá đạo ôm lấy cô đi thẳng ra xe. Cửa xe đóng lại, ngăn cách hai thế giới.

anh kéo chăn trùm đầu cô xuống. Gương mặt nhợt nhạt hiện dần ra.

"Em chưa ăn cơm chiều?"

Trầm Nghê Trần vẫn ôn nhu quan tâm cô, nắm nhẹ hai bàn tay cô trong tay mình.

Mễ Kiều cũng muốn hỏi anh, giờ phút này như bị nghẹn trong cổ, không nói được lên lời.

"Kiều Kiều, em hãy nghe anh nói, hiện tại không cần để ý người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, chúng ta chỉ cần để ý chính mình, có được không?"

Giọng điệu ôn nhu ấm áp, Mễ Kiều nâng mi mắt nhìn anh. anh giống như thiên sứ ẩn thân trong ma quỷ, mỗi một câu, một lời nói của anh đều mê hoặc cô, làm cho cô trầm luân cùng anh rơi vào địa ngục!

"Kiều Kiều, em làm sao vậy, có phải hay không không thoải mái?"

Trầm Nghê Trần đưa tay đặt lên trán Mễ Kiều, thử lại thử, vẫn là lo lắng, nhéo nhéo cằm của cô, nhìn ánh mắt cô ai oán, đôi môi khẽ nhếch lên.

Mễ Kiều trong lòng chua sót khôn cùng lan tràn.

anh hỏi, cô có phải hay không không thoải mái. anh nghĩ cô phát sốt, nhanh chóng muốn đo nhiệt độ cơ thể cô.

Nhưng là, cô hiện tại không chỉ thân thể không thoải mái, ngay cả trong lòng cũng không thoải mái. Chẳng lẽ chỉ có nhiệt độ cơ thể bình thường mới được coi là bình thường sao?

Thấy nàng không nói, Trầm Nghê Trần có chút hoảng.

"Hãy nghe anh nói, đó chỉ là hiểu lầm. Lúc đầu anh cũng không biết chuyện này. Ngày chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, anh nói buổi tối có việc sẽ không về trường đó, em có nhớ không. Tối đó anhđi gặp mẹ em mới biết được. Nhưng lúc đó mọi chuyện đã muộn."

Ngón tay bị Trầm Nghê Trần nắm chặt có chút đau, nhưng lại làm cho Mễ Kiều cảm thấy thực chân thật.

Bỗng nhiên, một giọt lệ theo khóe mắt cô chảy xuống. Những gì muốn hỏi, những gì tức giận đều theo gió bay đi mất.

"Em, đứa ngốc!"

Mễ Kiều khóc nức nở, đầu chôn trong lòng Trầm Nghê Trần, nước mắt cứ vậy tuôn rơi, thân hình yếu đuối run lên từng chập.

anh vì sao không nói cho cô? Nếu không phải mẹ đến đây, anh còn tính một mình gánh chịu bí mật này bao lâu nữa?

"anh tự cho là mình làm đúng! Ô ô~ anh cho là không nói cho em biết, em sẽ không bị thương sao? Ô ô~ anh là tên vô lại! Ô ô~"

Tràn đầy đau lòng.

Mễ Kiều không thể tưởng tượng được thời điểm Trầm Nghê Trần biết quan hệ của hai người là loạn luân, anh đau khổ biết mấy. Vậy mà anh vẫn vì cô chịu đựng tất cả, vẫn giữ lời thề với cô.

"Kiều Kiều, đừng khóc nữa, anh đưa em ra ngoài ăm cơm, em như vậy không ăn cơm không được."

Trầm Nghê Trần nói xong, đem cô ôm trong lòng đi ra.

Mễ Kiều trên mặt nước mắt nước mũi, tất cả đều lau khô trên người Trầm Nghê Trần. Chỉ có đôi mắt đỏ hồng, sưng vù cùng hơi thở mệt nhọc suy yếu. 

Chuyện đến nước này rồi mà anh vẫn còn lo cô chưa ăn cơm sao?

"Chúng ta, chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"

Trong không gian nhỏ hẹp, Mễ Kiều bừng tỉnh chấn kinh, run nhè nhẹ lại nhu nhược thanh âm, một chữ một chữ nói rõ ràng. Đôi mắt hoa đào mở to, tràn đầy đầy kích động.

Trầm Nghê Trần thực hận không thể tự mình tát mình hai cái.

"Kiều Kiều, anh đã có chủ ý, chỉ là chưa nói với em thôi. anh sẽ đưa em đi xa nơi này."

nói xong, anh mở ngăn nhỏ trong xe, lấy ra hộ chiếu, visa cùng vé máy đi Los Angeles của hai người cho cô xem.

"Lần trước, lúc chúng ta lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, mọi giấy tờ của em anh vẫn cầm. Này một tháng qua, anh luôn luôn chuẩn bị mọi thứ. Giấy tờ của em là do anh nhờ người quen làm hết. anh ở nước Mỹ đã chuẩn bị hết rồi, tài sản của anh ở trong nước đã bán hết. Chúng ta ở Mỹ sống thoải mái cũng được mấy chục năm. Hơn nữa anh có thể ra ngoài đi làm nữa mà."

Mễ Kiều có chút ngây ngốc, trợn mắt há mồm mà nghe anh nói.

"anh… anh muốn dẫn em bỏ trốn?"