(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 95: Nữ nhân của cậu muốn bỏ chạy




Editor: Shmily

----------------------

Chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hạ Thập Thất, Đường Đậu Đậu trực tiếp đem người đàn ông bên cạnh đẩy về phía trước, nói: "Thập Thất, đây là bạn trai của em."

"Bạn trai? Từ bao giờ?"

"Hôm nay."

"Ừm..." Hạ Thập Thất ý vị thâm trường lên tiếng, sau đó tiếp tục đánh giá người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông bị nhìn tới mức có chút không được tự nhiên, trên mặt mang theo chút ngượng ngùng.

Rất nhanh, anh ta lại cảm nhận được có một ánh mắt âm u đang dừng trên người mình, giống như là một thanh đao sắc bén, tùy thời có thể gϊếŧ chết mình.

"Như thế nào, không tính toán tự giới thiệu một chút?" Tịch Đình Ngự mở miệng, thanh âm khàn khàn, mang theo nguy hiểm.

"Triệu Nghị, 24 tuổi, là người Dạ Thành." Đường Đậu Đậu thay anh ta trả lời.

Sắc mặt Tịch Đình Ngự không tốt lắm, lạnh lùng ừ một tiếng, liền mở cửa xe rời đi.

Đợi sau khi xe rời đi, Hạ Thập Thất thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai người trước mặt.

"Triệu tiên sinh..."

"Triệu Nghị!" Đường Đậu Đậu cắt ngang lời Hạ Thập Thất, sửa lại cho đúng.

"Triệu Nghị, đã trễ vậy rồi, anh không về sao?"

Cứ tưởng là Hạ Thập Thất sẽ thẩm vấn một hồi, không nghĩ tới cô vừa mở miệng liền đuổi người.

Không thể ném mặt mũi của chị gái mình được, cho nên Đường Đậu Đậu chỉ đành phụ họa một câu, "Đã trễ rồi, anh về trước đi."

Cô phất phất tay với Triệu Nghị, để anh ta rời đi trước.

Tiễn đi hai người đàn ông, ý cười trên mặt Hạ Thập Thất nháy mắt tan đi, một phen giữ chặt lấy cánh tay Đường Đậu Đậu, đem cô nàng kéo vào bên trong.

"Thập Thất, có chuyện gì từ từ nói..."

Thanh âm Đường Đậu Đậu rất nhỏ, cảnh giác chú ý bốn phía xung quanh, chỉ sợ sẽ kinh ngạc tới Tạ Chỉ Hủy và Hạ Duyên Bân.

Hạ Thập Thất một đường kéo Đường Đậu Đậu về phòng ngủ, đem cửa đóng lại, sau đó mới hỏi: "Người đàn ông kia mày tìm đâu ra đấy?"

Đường Đậu Đậu duỗi cái eo lười, từ tủ lạnh nhỏ bên cạnh lấy ra một vại bia.

"Thầy giáo thực tập mới tới trường em, rất đẹp trai đúng không?"

Thầy giáo...

Ngẫm lại cũng như trong dự kiến.

Đường Đậu Đậu vẫn thích so bì nam nhân với cô, ở trong trường, người có thể lớn hơn con nhóc này, lại còn có thể lọt vào mắt nó, phỏng chừng cũng chỉ có thầy giáo...

Hạ Thập Thất ngồi xuống bên cạnh Đường Đậu Đậu: "Mày tìm bạn trai, chị cũng không cấm, nhưng không nhất thiết phải tìm người giống Thất Dạ thời niên thiếu tới vậy chứ?"

"Cái gì mà thời niên thiếu?" Đường Đậu Đậu nghi hoặc.

"Triệu Nghị kia kìa, mày không thấy hắn ta có chút giống Thất Dạ hồi học cấp ba hả?" Nói xong, còn dùng ngón tay chọt chọt cái trán cô nàng.

"Có chút giống, nhưng vậy thì sao, cái này chỉ có thể khẳng định cho việc em từ trước tới nay đều thích cùng một loại đàn ông."

"Lừa mình dối người."

.......

Trung tâm Dạ Thành, tại một căn biệt thự độc lập.

Tịch Đình Ngự vừa mới tiến vào đại sảnh, người hầu liền tiến lên nhận lấy áo khoác trong tay hắn, cung kính khom người.

Thời điểm đi lên lầu, hắn liền lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Thất Dạ.

"Nữ nhân của cậu muốn bỏ chạy."

﹉﹉

10 giờ tối, Hạ Thập Thất đi KTV.

Vừa mới từ cửa đi vào đã bị âm nhạc chấn động bên trong làm cho nhíu mày.

Vu Mạnh nhìn thấy cô liền bước nhanh tới đón, "Nhị tiểu thư, chị tới rồi."

"Ừ, không phải mày đang ở sòng bạc sao? Tới đây lúc nào?" Hạ Thập Thất nhìn quanh các ghế lô, thuận miệng hỏi.

"Hai ngày nay lão đại đều ở sòng bạc quản lí, ngài ấy nói em tới đây giúp chị." Vu Mạnh cười cười, từ trong bao thuốc rút ra một điếu, đưa tới trước mặt Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất tùy tay nhận lấy, ngậm ở trong miệng, bên tai truyền tới đủ loại thanh âm hỗn tạp khiến cô nhịn không được cau mày.

Đi tuần tra một vòng quanh chỗ này, Hạ Thập Thất đến trước quầy bảo người phục vụ chuẩn bị cho mình một ghế lô, sau đó xoay người đi vào.