(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 85: Còn không gọi chú hai?




Editor: Shmily

--------------------

Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, trầm giọng hỏi: "Mọi người đến đông đủ rồi?"

"Ngự thiếu, trừ ngài và Lãng thiếu gia thì những người khác đều đã tới." Vệ sĩ cung kính trả lời.

Tịch Đình Ngự gật gật đầu, sâu trong mắt là một mảnh ám trầm.

Cửa lớn phía trước chậm rãi mở ra, Hạ Thập Thất liền có thể nhìn thấy cảnh tượng xa hoa ở bên trong.

Cứ nghĩ tới biệt thự của Tịch đình Ngự là có thể nghĩ tới nhà cũ của Tịch gia xa hoa thế nào, thế nhưng khi thật sự trông thấy, cô vẫn là có chút kinh ngạc.

Liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy ánh đèn lộng lẫy ở đại sảnh, phía trên có đèn thủy tinh từ từ xoay tròn, trên tường là bức họa có giá trị xa xỉ, thảm đỏ dưới chân vẫn luôn kéo dài từ cửa lớn tới giữa đại sảnh.

Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc liếc nhìn nữ nhân bên người mình, "Nhiều nhất là ba tiếng, tôi sẽ đưa em về."

Nói xong, khóe môi gợi cảm liền cong lên, cánh tay hơi cong, mang theo Hạ Thập Thất tiến vào bên trong đại sảnh.

Mới vừa bước vào đại sảnh, toàn bộ ánh mắt ở đây đều tập trung trên người Hạ Thập Thất.

Cô đứng thẳng lưng, môi đỏ nhẹ cong lên, ý cười trên mặt càng thêm mê người.

"Đình Ngự, cháu lại tới trễ."

Đột nhiên có một thanh âm truyền tới, mang theo ý cười. Hạ Thập Thất giương mắt qua nhìn người đàn ông đứng cách bọn họ không tới hai mét.

Tuổi tác trên dưới 40, để râu, cả người nhìn qua đều rất có tinh thần, ông ta cười sang sảng, chỉ là lệ khí nơi đáy mắt vừa chợt lóe lên kia lại bị Hạ Thập Thất thu vào trong mắt.

Tịch Đình Ngự cong môi, cười nhẹ nhàng: "Chú hai, là chú tới sớm."

Chú hai?

Ông ta chính là người mà Thất Dạ đã nhắc tới ngày hôm qua, đứa con trai thứ hai của Tịch lão gia tử, Tịch Thiên Hùng?

Hạ Thập Thất bất động thanh sắc nhíu mày, chỉ là trong nháy mắt liền trở về trạng thái ban đầu.

Nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tịch Thiên Hùng dừng trên người mình, cô cũng nâng mắt nhìn qua.

Cùng chạm ánh mắt với ông ta, cô hơi cong khóe môi, một nụ cười xinh đẹp liền xuất hiện.

"Đình Ngự, cô gái có thể để cháu mang về, hẳn chính là vị vẫn luôn được giấu ở nước ngoài kia có đúng không?" Tịch Thiên Hùng cười cười đi tới, ôn hòa trên mặt lại có một loại dối trá không nói nên lời.

Tịch Đình Ngự nắm tay Hạ Thập Thất, đem cô kéo tới bên người mình, "Bạn gái của cháu, Hạ Thập Thất."

Hạ Thập Thất hiểu ý, muốn chào hỏi, lại không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào.

Gọi chú hai?

Hình như có chút không thích hợp...

Cô gọi Tịch Đình Ngự là đại thúc, gọi chú hai của đại thúc là chú hai, vậy bối phận này không phải là loạn hết cả lên sao?

Ánh mắt Tịch Đình Ngự quét qua Hạ Thập Thất, nắm chặt tay cô, nói: "Còn không gọi chú hai?"

Không có biện pháp, Hạ Thập Thất đành phải nói theo hắn, cười cười chào hỏi Tịch Thiên Hùng: "Cháu chào chú hai."

Tịch Thiên Hùng đánh giá cô từ trên xuống dưới, rất xinh đẹp, đặc biệt là dáng người cực kì hoàn mỹ. Nhưng mà sao ông ta chưa từng nghe nói qua, Dạ Thành có tiểu thư danh môn vọng tộc nào tên là Hạ Thập Thất?

Trong mắt Tịch Thiên Hùng ánh lên tia nghi hoặc, đang định tiếp tục truy vấn, đôi tình nhân trước mặt đã tìm một cái cớ tránh đi.

Tịch Đình Ngự mang Hạ Thập Thất tránh đi phạm vi ánh mắt của Tịch Thiên HÙng, ánh mắt dần dần lạnh lại, môi mỏng gợi lên một tia lạnh lẽo.

"Đại thúc, chú hai kia của anh hình như không thích anh lắm."

Hạ Thập Thất đi phía sau Tịch Đình Ngự, thời điểm đi qua trước bàn ăn liền thuận tay cầm lấy một ly rượu, khẽ nhấp một ngụm.

Tịch Đình Ngự chào hỏi mọi người một lượt xong mới nhìn cô một cái, đè thấp thanh âm nói: "Đối mặt với người bá chiếm vị trí tổng giám đốc của tập đoàn, ông ta đương nhiên sẽ không thích nổi."