(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 75: Em không muốn sống nữa đúng không?




Editor: Shmily

--------------------

Thời điểm Hạ Thập Thất tỉnh lại, xung quanh một mảnh an tĩnh, nơi nào nhìn thấy cũng là màu trắng.

Cảm giác chăn bị đè nặng xuống, cô nhíu nhíu mày, liếc mắt một cái liền thấy được Đường Đậu Đậu đang ghé vào bên mép giường.

"Đường Đậu Đậu..." Thanh âm nghẹn ngào, Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy giọng nói của mình khàn tới lợi hại.

Mơ mơ màng màng nghe được có người gọi tên mình, Đường Đậu Đậu ngồi dậy một chút, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hạ Thập Thất, cả người hoàn toàn thanh tỉnh, cô nàng hít hít cái mũi, "Chị làm em sợ muốn chết!"

"Chị mày còn chưa chết, không phải sao?" Hạ Thập Thất mệt mỏi nhếch nhếch môi, "Không bị phát hiện chứ?"

Đường Đậu Đậu gật gật đầu, bưng tới một cốc nước đặt bên miệng Hạ Thập Thất, "Trước đó đã tìm bác sĩ nói qua rồi, sẽ viết cho chị tờ khai chứng minh là bị viêm dạ dày cấp tính."

Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, "Vậy thì tốt."

"Rõ ràng là rất nhanh thôi là được thả ra rồi, chị cần gì phải khổ như vậy?" Đường Đậu Đậu cho Hạ Thập Thất uống nước xong, sau đó buông ly đặt bên cạnh, cầm khăn giấy lau miệng cho cô.

"Bởi vì chị muốn biến bị động thành chủ động."

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thất Dạ chậm rãi đi tới.

"Tỉnh rồi?" Quét mắt nhìn Hạ Thập Thất trên giường bệnh, Thất Dạ ngồi xuống sofa đối diện.

"Thất Dạ ca ca, sao anh lại tới đây?" Đường Đậu Đậu nghi hoặc nhìn hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Thất Dạ phủ một lớp băng mỏng, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh sao có thể không tới?"

Nói xong, hắn nhìn về phía Hạ Thập Thất, "Cô có biết, một trận nháo loạn này của cô mang tới bao nhiêu phiền phức cho Ngự không?"

Đường Đậu Đậu cau mày, không vui phản bác lại: "Có phiền phức hay không thì cũng có quan hệ gì với bọn em. Anh ta cũng không phải họ Hạ..."

Thất Dạ liếc cô nhóc một cái, không nói gì. Phòng bệnh lâm vào mộ trận yên lặng, ba người đối diện nhau, cũng không có tiếp tục đề tài vừa rồi.

Cửa phòng lại lần nữa bị người đẩy ra, nam nhân đi từ ngoài vào mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở, lộ ra màu da lúa mạch.

Khí tràng của hắn quá mức cường đại, vừa vào đến liền khiến cả căn phòng trầm xuống.

"Hạ Thập Thất, em không muốn sống nữa đúng không?"

Tịch Đình Ngự đi nhanh đến trước giường bệnh, cúi người tới gần nữ nhân nằm trên giường, môi mỏng mím thành một đường lạnh lẽo, trên gương mặt như tượng tạc phủ một tầng sương lạnh.

Đường Đậu Đậu ho vài tiếng, thức thời đứng lên, thối lui tới bên cạnh Thất Dạ, ngồi xuống.

Hạ Thập Thất buồn cười nhìn người đàn ông không biết vì sao lại tức giận ở trước mặt, "Đại thúc, mạng là của tôi, muốn hay không cũng chẳng có quan hệ gì với anh cả."

Ánh mắt Tịch Đình Ngự lạnh lùng, giơ tay nắm lấy cằm của Hạ Thập Thất, cưỡng ép cô nhìn hắn, "Cho nên em liền dám dùng thuốc để thoát ra khỏi đó?"

"Tôi đây là đau lòng cho bản thân thôi mà. Ít nhất thì cũng được ở bệnh viện mà không phải ở nhà tù."

"Em có tin bây giờ tôi ném em vào đó lần nữa không?" Đáy mắt Tịch Đình Ngự là một mảnh hung ác nham hiểm, ngữ khí lạnh tới mức có thể đem không khí đóng băng lại.

Hạ Thập Thất cũng không cam lòng yếu thế: "Lần sau sẽ không uống thuốc nữa, trực tiếp đâm đầu vào tường là được rồi."

Trên sofa, Đường Đậu Đậu nuốt nước miếng, cảm giác như mình đang ở trên chiến trường, mùi thuốc súng tỏa ra tứ phía.

Hai người bên kia đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn nhau, xung quanh đều tản ra hơi thở nguy hiểm, tựa hồ như sắp đem nóc nhà của bệnh viện phá tung.

Thất Dạ đưa mắt nhìn Đường Đậu Đậu, thanh âm tuy lạnh, nhưng ánh mắt lại nhu hòa đi vài phần: "Chuyện của bọn họ về sau, em cũng đừng quản nữa."

"Em phải quản, không quản không được, anh không hiểu đâu."

Cũng không biết là đang làm nũng hay là chơi xấu, thanh âm Đường Đậu Đậu nghe vô cùng tinh tế mềm mại.