(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 48: Không thể chịu một điểm thương tổn




Editor: Shmily

----------------------

"Không phải, tôi tới tìm cô." Thất Dạ liếc mắt nhìn Hạ Thập Thất một cái, nhàn nhạt mở miệng.

"Anh tìm tôi làm gì, tôi với anh cũng không thân."

Hạ Thập Thất dựa vào tường hút thuốc, đánh giá nam nhân trước mặt, dáng người không tệ, bất quá nếu so với Tịch Đình Ngự thì vẫn kém một chút.

"Đường Đậu Đậu nhắn tin cho tôi nói cô sắp bị người ta đánh chết, cho nên Tịch Đình Ngự mới một hai bảo tôi tới nhìn xem."

"Tôi không dễ chết như thế." Hạ Thập Thất nói, lại nghĩ tới gì đó, "Lúc ấy tôi chỉ lo dụ Trịnh Vũ rời đi, con nhóc kia không xảy ra chuyện gì chứ?"

Ánh mắt Thất Dạ nặng nề: "Cô ấy ở bên trong, tự cô đi xem đi."

Nói xong, hắn liền xoay người đi vào bên trong.

Hạ Thập Thất đi theo phía sau hắn vào phòng ngủ.

"Nó làm sao vậy?"

Nhìn Đường Đậu Đậu nằm ở trên giường, lông mày Hạ Thập Thất gắt gao nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía Thất Dạ mang theo sự chất vấn.

Thất Dạ liếc xéo cô một cái, đi đến sofa ngồi xuống, hai chân gác lên nhau liếc mắt đánh giá Hạ Thập Thất một cái, sau đó mở miệng nói: "Tôi đánh ngất cô ấy."

"Anh điên à!" Hạ Thập Thất hét lớn với Thất Dạ.

Thất Dạ ưu nhã đổi một tư thế khác: "Nếu không đánh ngất, chẳng lẽ nhìn cô ấy đuổi theo đi cứu cô, sau đó bị một đám lưu manh kia mang đi?"

Hạ Thập Thất không nói gì.

Đúng vậy, so với việc bị người của Trịnh Vũ bắt đi tra tấn, cô càng hy vọng Đường Đậu Đậu bị Thất Dạ đánh ngất, sau đó đưa về nhà an toàn hơn.

Cô xoay người ngồi xuống bên mép giường, kiểm tra quanh thân Đường Đậu Đậu một chút, xác thực không bị thương ở chỗ nào.

"Hy vọng lần sau khi cô ra ngoài gây chuyện thì đừng mang theo Đường Đậu Đậu, cô ấy vẫn còn là trẻ con, không thể chịu một điểm thương tổn." Thất Dạ cầm lấy hộp thuốc trên bàn trà, từ bên trong rút ra một điếu, châm lửa, chậm rãi nói.

Hạ Thập Thất đột nhiên bật cười, nhìn nam nhân ngồi trên sofa, "Anh là đang đứng trên lập trường nào để quan tâm nó? Bạn bè? Hay là trưởng bối?"

"Tôi không già như vậy." Thất Dạ hít sâu một ngụm, chậm rãi nhả ra một vòng khói.

Hạ Thập Thất thay Đường Đậu Đậu chỉnh lại góc chăn, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, "Nếu là bạn bè, vậy thì đừng dùng ngữ khí của trưởng bối để nói chuyện, nó có phải trẻ con hay không không có quan hệ với anh."

Thất Dạ cong khóe môi, quang mang nơi đáy mắt chớp động, hắn tựa hồ có thể hiểu được vì sao mà Tịch Đình Ngự đối với nhiều nữ nhân quyến rũ cũng không động lòng chút nào, vậy mà lại phá lệ hứng thú với một Hạ Thập Thất lưu manh như thế này.

"Nếu không có chuyện gì nữa thì anh có thể đi được rồi đấy. Đêm hôm khuya khoắt, một đại nam nhân như anh ở cùng với hai cô gái còn độc thân như chúng tôi có chút không thích hợp."

Thất Dạ không nói gì, đem điếu thuốc hút được một nửa bóp tắt ở trong gạt tàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Thập Thất sửng sốt một chút, thật ra là cô thật sự không nghĩ tới Thất Dạ sẽ dứt khoát chạy lấy người như vậy.

Thất Dạ mới đi được một lúc thì người trên giường đột nhiên trở mình.

"Đường Đậu Đậu?" Hạ Thập Thất cúi người, nhẹ giọng gọi.

Trong khoảnh khắc mơ mơ màng màng nghe được có người gọi tên mình, Đường Đậu Đậu vươn cánh tay xoa xoa cái cổ đau nhức, theo bản năng hô một tiếng, "Thất Dạ?"

Hạ Thập Thất nghe thấy thế, mày nhăn lại, duỗi tay xốc chăn của Đường Đậu Đậu lên.

"Thất với Dạ cái gì, chị là chị mày đây."

Thất Dạ mới về có một ngày mà nha đầu này đã bị câu hết hồn phách, đến nằm mơ cũng gọi tên của hắn.

Đường Đậu Đậu mở to mắt, dùng dằng ngồi dậy, "Thập Thất... chị ồn quá!"