(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 45: Món nợ này, tôi sẽ tính ở trên đầu của ông




Editor: Shmily

---------------------

Kỳ thật lúc trước, khi Tịch Đình Ngự nói Hạ Thập Thất là nữ nhân của hắn, Trịnh Vũ cũng không tin tưởng lắm, chỉ cho rằng là hắn thuận miệng nói mà thôi.

Bởi vì cô cảm thấy, lấy thân phận tôn quý của Tịch Đình Ngự, Hạ Thập Thất tuyệt đối sẽ không lọt được vào mắt hắn.

Thế nhưng hiện tại, cô ta lại không thể không tin hai người này có quan hệ.

Bất quá cứ cho là thật thì sẽ thế nào, Hạ Thập Thất chẳng qua cũng chỉ là một lưu manh mà thôi, cứ cho là Tịch Đình Ngự coi trọng cô ta, cũng sẽ không cho cô ta một danh phận.

Cô ta nhiều nhất cũng chỉ là một nữ nhân thú vị nhất trong số đông đảo những nữ nhân của Tịch Đình Ngự mà thôi, chờ tới khi bị chơi chán rồi sẽ bị hắn ném đi.

Trịnh Vũ nửa nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Giang Chấn Thiên, ủy khuất nghẹn ngào vài tiếng, "Cha nuôi! Con chưa từng gặp Hạ Thập Thất! Cha phải tin con!"

Giang Chấn Thiên nghe thế liền tiến lên một bước, đem hộp thuốc trên bàn cầm lên, dùng hai tay đưa tới trước mặt Tịch Đình Ngự, cười nói: "Ngự thiếu, con gái nuôi của tôi chưa từng nói dối trước mặt tôi, nếu như nó đã nói như vậy, vậy thì chuyện này khả năng là thật sự không có quan hệ gì với nó. Ngài xem, có phải ngài nghĩ sai rồi không?"

"Hửm?" Tịch Đình Ngự nhướng mày, ánh mắt càng thêm âm trầm.

Trịnh Vũ ôm mặt sụt sịt vài tiếng, tiếp tục nói: "Quả thật là tôi và Hạ Thập Thất không hợp nhau, thế nhưng không thể bởi vì cô ta gặp chuyện là sẽ tính lên người tôi được. Ngự thiếu, ngài cũng là một người hiểu lý lẽ, hẳn là sẽ không đem loại hành vi phạm tội này áp đặt lên người khác đúng không?"

Ging Chấn Thiên liếc cô ta một cái, ý bảo cô ta ít lời lại, sau đó nhìn về phía Tịch Đình Ngự, "Ngự thiếu, tôi nghĩ chuyện này có khả năng là do người khác làm, nếu như ngài muốn, tôi có thể phái người đi điều tra toàn bộ khu DA này."

Tịch Đình Ngự không nhận điếu thuốc ông ta đưa, thân thể ngả ra phía sau, tìm cho mình một tư thế thoải mái, cánh môi gợi cảm thong thả ung dung nói: "Vậy làm phiền ông chủ Giang."

"Được được, tôi lập tức phái người đi tìm!"

Giang Chấn Thiên cung kính khom người, đang định rời đi lại nghe được một câu, "Nếu tìm được Hạ Thập Thất ở khu DA, món nợ này, tôi sẽ tính ở trên đầu của ông."

"Cái này..." Giang Chấn Thiên giương mắt, vẻ mặt khó xử nhìn Tịch Đình Ngự.

Khu DA là địa bàn của ông ta, không sai, nhưng không phải ai ông ta cũng quản được, vạn nhất có một tên không có mắt nào đó thật sự bắt cóc Hạ Thập Thất giấu ở trong địa bàn của ông ta, chẳng lẽ ông ta cũng phải tới chịu trận sao?

Tịch Đình Ngự cúi người, từ hộp thuốc lấy ra một điếu, châm lửa lên, hít sâu một ngụm, đầu lông mày hơi hơi nhếch, "Tôi không ngại tự mình đi tìm, bất quá nếu làm vậy, ông chủ Giang hẳn là sẽ ít đi một cơ hội đem người dời đi."

Trên trán Giang Chấn Thiên đều là mồ hôi lạnh, ông ta cứng người cười gượng, ngay sau đó liền xoay người bước nhanh ra phía ngoài cửa.

Tịch Đình Ngự đem người tới hẳn Đế Tước để tìm Hạ Thập Thất, nhất định là phải có tin tức chính xác thì mới đến, xem ra chuyện này không thoát được quan hệ với Trịnh Vũ rồi.

Rời khỏi phòng thuê, Giang Chấn Thiên dùng tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hướng về một bên vẫy vẫy tay, lập tức liền có mấy người mặc đồ đen đi tới.

"Lập tức đi tra, một góc cũng không được bỏ qua, nhất định phải tìm được Hạ Thập Thất cho tôi!"

Người của ông ta nhận mệnh đi làm việc, Giang Chấn Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó liền lấy điện thoại gọi đi.

"Tiểu Hạo, con lập tức tới kho hàng dưới tầng hầm của Đế Tước một chút, nhìn xem Hạ Thập Thất có ở trong đó hay không. Nếu tìm được thì lập tức đưa cô ta về khu Bắc Loan. Đừng để lộ ra, cũng đừng để bất luận kẻ nào nhìn thấy."

Giang Hạo bên kia cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp ứng một câu, "Được, con lập tức đi làm."