(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 31: Mắng nữa đi, nhân lúc còn cơ hội




Editor: Shmily

---------------------

"Bắt cóc?" Tịch Đình Ngự lại châm điếu thuốc một lần nữa, tư thái ưu nhã hút một ngụm, sau đó chậm rãi nhả ra một vòng khói: "Vậy sao không nói sớm."

Hạ Thập Thất: "Anh cũng có hỏi đâu."

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng liền bị người gõ vang từ bên ngoài.

Nghe được tiếng gõ cửa, Hạ Thập Thất từ trên sofa nhảy dựng lên, lập tức đi đến phía cửa chính.

Tịch Đình Ngự ngồi trên sofa, hai chân giao nhau, thần thái lười nhác nhìn sang cô.

Hạ Thập Thất nắm lấy tay nắm cửa, không nhịn được cong cong môi.

Cô rất muốn nhìn xem, thời điểm Trịnh Vũ trông thấy cô ở đây sẽ là cái biểu tình gì.

Nhẹ nhàng vặn xuống tay nắm cửa, cửa phòng chậm rãi mở ra, ngoài cửa là một nam nhân đang đứng, tuổi tác trên dưới bốn mươi, cằm để râu, bộ dáng tuy gầy thế nhưng lại rất có tinh thần, đặc biệt là đôi mắt, thời điểm hắn nhìn về phía Hạ Thập Thất, tinh quang chợt lấp lóe.

Đây là con rắn độc của khu Đông An này, Giang Chấn Thiên.

Phía sau Giang Chấn Thiên chính là Trịnh Vũ đang cúi đầu sửa sang lại đầu tóc của mình, thẳng tới khi cô ta đem một lọn tóc dài hất ra phía sau, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Cô ta đứng cũng rất thẳng, ưỡn ngực, lộ ra một mảnh cảnh xuân phơi phới ở trước ngực.

Chỉ là, trong nháy mắt nhìn thấy Hạ Thập Thất, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

Đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là biểu tình oán hận, nhìn chằm chằm Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất đánh giá cách ăn mặc của Trịnh Vũ một chút, ăn mặc hở hang như vậy, hẳn là cô ta nghĩ rằng Tịch Đình Ngự gọi cô ta tới là để làm ấm giường đây mà.

"Tiểu Vũ, Ngự thiếu ở bên trong chờ con, vào đi, cha nuôi về trước."

Giang Chấn Thiên cho rằng Tịch Đình Ngự đột nhiên bảo hắn mang Trịnh Vũ tới là để phát tiết, thế nhưng lúc nhìn thấy nữ nhân đứng bên trong mở cửa kia, hắn liền biết chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Đặc biệt là nữ nhân này, còn là con gái của Hạ Duyên Bân. Con trai nuôi Giang Hạo của hắn, hiện tại vẫn đang bị cô giam giữ.

"Cha nuôi!" Trịnh Vũ tựa hồ có chút không tình nguyện, giậm chân hô một tiếng.

Ban nãy đã nói tốt rồi, nếu như Ngự thiếu thật sự muốn cô ta làm ấm giường cho hắn thì cha nuôi sẽ tự mình cầu tình với Ngự thiếu, sau đó sẽ mang bản thân mình trở về an toàn. Tại sao bây giờ tới cửa rồi lại đột nhiên đổi ý, muốn đem cô ta đi vào bên trong chứ?

"Đừng nói nữa, đi nhanh đi!" Giang Chấn Thiên không chút do dự lui về phía sau một bước, đem Trịnh Vũ đẩy vào bên trong, sau đó lại nhìn Hạ Thập Thất một cái thật sâu, thuận tay đóng cửa lại.

Vì một nữ nhân mà đắc tội đương gia gia chủ của Tịch gia, thật sự không phải một hành động sáng suốt gì.

Trong lòng Giang Chấn Thiên hiểu rõ, cho nên ông ta sẽ không vì một đứa con gái mà đi đắc tội với nhân vật không nên đắc tội kia.

Thời điểm Trịnh Vũ bị đẩy mạnh vào bên trong liền không chú ý mà vấp phải chân của Hạ Thập Thất, lảo đảo một chút, đột nhiên ngã sấp trên mặt đất.

"Hạ Thập Thất, con tiện nhân này!"

Trịnh Vũ nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hạ Thập Thất, oán hận mắng một câu.

"Mắng nữa đi, nhân lúc còn cơ hội, mắng nhiều thêm vài câu vào."

Hạ Thập Thất ỷ vào mình đang đứng, từ trên nhìn xuống nữ nhân đang quỳ rạp dưới chân mình, trong mắt tràn đầy ý cười.

"Mày..."

Trịnh Vũ còn muốn nói gì đó, thế nhưng lúc mở miệng lại chú ý tới bên trong phòng khách, ở trên sofa có một người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh, chỉ nhìn một bên sườn mặt của hắn thôi, cô ta cũng không khống chế được mà run lên.

Người đàn ông kia! Là người hôm qua đã mang Đường Đậu Đậu đi...

Hắn, hắn thế mà lại là Tịch Đình Ngự!

Đôi môi Trịnh Vũ khẽ run lên, đại khái là qua mười mấy giây, cô ta đột nhiên bò dậy từ trên mặt đất, nắm lấy tay nắm cửa.

Hạ Thập Thất đã nhanh hơn một bước khóa trái cửa, cho nên mặc kệ Trịnh Vũ dùng sức vặn như thế nào cũng không thể mở được cửa ra.