Editor: Shmily
---------------------
Bị hắn nói cho không có cách nào cãi lại, biểu tình trên mặt Hạ Thập Thất trong lúc nhất thời quả là khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Đại thúc của cô thật lợi hại, thế mà có thể nghĩ tới dùng phương thức như vậy để phản kích.
"Tôi có mộng xuân cũng không phải mộng với anh."
Ở trong từ điển của Hạ Thập Thất, tựa hồ hoàn toàn không hề có hai chữ "chịu thua".
Tịch Đình Ngự híp mắt, nguy hiểm nhìn Hạ Thập Thất.
Cho dù là đang nhắm mắt lại, Hạ Thập Thất đều có thể cảm nhận được một cỗ sát khí đang bao phủ lấy mình.
Vì thế liền giả bộ ngủ.
Tầm mắt của Tịch Đình Ngự chỉ dừng ở trên người cô một giây, sau đó liền dời ánh mắt đi nhìn về phía khác.
Tốc độ xe dần dần nhanh hơn, đi qua giữa dòng xe cộ đông đúc.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe, dừng ở trên gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Thập Thất, phảng phất như nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa, diễm lệ đến có chút lóa mắt.
Rốt cuộc cũng mới chỉ là một thiếu nữ đang trong tuổi xuân đẹp nhất, gương mặt trắng nõn nhỏ xinh kia không hề được bôi thêm lớp trang điểm nào, nhưng cũng không vì thế mà ảm đạm thất sắc, ngược lại lại hiện ra một cảm xúc nõn nà mềm mại, khiến cho người khác nhịn không được đều muốn âu yếm cô.
Lui đi cái vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, cô lẳng lặng dựa người vào cửa sổ xe, có một loại yên tĩnh tốt đẹp.
Xe chạy được một quãng đường, Tịch Đình Ngự lại liếc mắt nhìn Hạ Thập Thất một cái.
Khóe miệng không nhịn được hơi cong lên, ánh mắt mềm đi, ôn nhu đến mức có thể đem người hòa tan.
Hạ Thập Thất là thật sự như vậy.
Bình thường cô đều ngủ tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu mới dậy, hôm nay phải thức dậy quá sớm cho nên vừa mới nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.
30 phút sau, xe dừng lại dưới cổng tập đoàn Ngự Phong.
Tịch Đình Ngự tháo đai an toàn, nghiêng người tới gần Hạ Thập Thất, dùng tay nhéo lấy mặt cô.
"Một phút nữa, một phút nữa thôi..."
Hạ Thập Thất đập vào bàn tay to đang quấy rối trên mặt mình một cái, quay đầu ra hướng khác.
Nhìn dáng vẻ này của cô, ánh mắt nguy hiểm của Tịch Đình Ngự đều không nhịn được mà mềm đi vài phần, bất quá thanh âm vẫn đạm mạc như cũ: "Tới rồi, muốn ngủ thì tới văn phòng tôi ngủ."
Hạ Thập Thất không trả lời hắn, chỉ đem mặt mình chôn sâu vào trong hõm vai.
Tịch Đình Ngự không có thói quen tới sớm, nhưng cũng rất ít khi tới trễ.
Hắn giơ tay nhìn đồng hồ, chậm rãi nhíu mày, do dự trong chốc lát liền đẩy cửa xuống xe.
Sau khi xuống xe, hắn bước vòng qua bên kia, mở cửa, cúi người ôm ngang cô lên.
Tay hắn vừa chạm vào người Hạ Thập Thất, cô liền đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, cô nhíu mày: "Đại thúc, anh làm gì vậy?"
"Không phải em rất muốn ngủ sao? Tôi ôm em đi lên ngủ." Tịch Đình Ngự không chút để ý liếc nhìn cô một cái, động tác trên tay cũng không dừng lại, trực tiếp đem người bế lên.
Sau khi đóng cửa xe, hắn lại chậm rãi bổ sung: "Lấy quan hệ hiện tại của chúng ta, tôi làm gì với em cũng đều là hợp tình hợp lý."
Hạ Thập Thất lại thật sự không nghĩ tới, người đàn ông có tính cách lạnh nhạt này sẽ ở trước mặt bàn dân thiên hạ làm ra chuyện trương dương như vậy.
Phải biết rằng, nhân vật công chúng giống như hắn tùy thời tùy lúc đều có thể bị người khác chụp ảnh lại.
Tuy rằng hiện tại cô là bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn... Hôn một cái, ôm một cái trước mặt người khác cũng là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng ở cái nơi đầu sóng ngọn gió này mà làm xằng làm bậy thì hẳn là sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của hắn.
"Anh muốn làm gì tôi thì có thể chờ tới lúc về nhà rồi làm nha."
"A." Tịch Đình Ngự cười khẽ một tiếng, "Như thế nào? Nữ lưu manh mà cũng biết xấu hổ?"
"..." Hạ Thập Thất nhướng mày, hỏi lại: "Tôi giống người sẽ xấu hổ sao, đại thúc?"
"Không xấu hổ, vậy sao mặt lại đỏ thành như vậy?" Ánh mắt Tịch Đình Ngự quét qua mặt cô một vòng, khóe môi mang theo ý cười nghiền ngẫm hơi cong lên.