(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 182: Lần thi này, em được 0 điểm?




Editor: Shmily

---------------------

Đường đậu Đậu đứng ở cửa xe không động.

Thất Dạ thấy thế liền duỗi tay dài ra, nhét cô vào trong xe, sau đó ấn bả vai làm cô ngồi xuống.

Mới vừa ngồi xuống, Đường Đậu Đậu đã cảm giác được hắn tiến lại gần mình, nhìn gương mặt sát gần trong gang tấc, tim của Đường Đậu Đậu đập ngày càng kịch liệt.

Cái đó...

Cái đó, chẳng lẽ hắn muốn làm gì cô sao?

Mặt Thất Dạ cách cô ngày càng gần, gần tới mức Đường Đậu Đậu thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở của hắn phả trên gương mặt mình, khiến cho toàn thân cô trở nên như bị điện giật, tê rần lên.

Trái tim đập bang bang không ngừng.

Anh ấy muốn hôn mình sao?

Lông mi dài cong cong như cánh chim hơi hơi rung động, sau đó chậm rãi nhắm lại.

Bình thường thoạt nhìn đều là một tên côn đồ cà lơ phất phơ, thế nhưng khi ở trước mặt người mình thích, ai cũng đều lộ ra một mặt thẹn thùng cả.

Cô cúi đầu, ngón tay xoắn vào nhau, trên mặt có chút nóng lên, nhiễm một màu đỏ ửng.

Ngay ở thời điểm Đường Đậu Đậu còn đang hoảng loạn, Thất Dạ lại càng ngày càng tiến sát tới gần cô.

Bang, bang.

Đường Đậu Đậu thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Cô khẩn trương túm chặt góc áo, giống như là đang làm đấu tranh tư tưởng, không biết có nên phối hợp với người đàn ông trước mặt hay không.

Thất Dạ nhìn thấy phản ứng của cô, mày hơi nhếch lên, tiếp theo hắn dùng ngón tay thon dài móc lấy đai an toàn bên cạnh sang, cẩn thận thắt lại cho Đường Đậu Đậu.

A!!!

Giờ phút này, trong lòng Đường Đậu Đậu chỉ có hàng vạn con ngựa lao nhanh qua.

A a a, cô vừa mới suy nghĩ cái gì thế kia?!

A a a, thật là mắc cỡ quá đi mất!

Nếu để cho hắn biết những suy nghĩ vừa rồi của mình, cô quả thật là không còn mặt mũi nào nữa mà!

Nỗ lực bình tĩnh lại tâm tư của mình, Đường Đậu Đậu làm ra vẻ ta đây vô cùng bình tĩnh.

Cô lại móc một cái kẹo que từ balo ra, xé giấy gói, ngậm vào trong miệng,

Nhưng Đường Đậu Đậu lại không chú ý tới chính là, thời điểm Thất Dạ thắt dây an toàn cho mình, gương mặt băng sơn ngàn năm không đổi kia thế mà lại có biến hóa, đường cong của hắn trở nên nhu hòa hơn, môi mỏng khẽ nhếch, giơ lên một hình cung đầy ý cười.

Hắn phảng phất như có thuật đọc tâm vậy, hiểu rất rõ ràng chút tâm tư nhỏ kia của Đường Đậu Đậu.

Chỉ có một mình hắn biết, dáng vẻ vừa rồi của cô có bao nhiêu hấp dẫn câu người, nếu không phải sức tự chủ của hắn mạnh, chỉ sợ là đã hôn cô rồi.

Xe chậm rãi chạy trên quốc lộ, dung nhập vào trong bóng đêm.

"Thất Dạ ca ca, em nghe nói, mấy ngày trước cha mẹ anh tìm cho anh mấy cô gái để xem mắt đúng không? Anh không đi hẹn hò à?"

"Mà em nói anh nghe, người con gái lớn lên xinh đẹp lại thiện lương căn bản là không cần phải đi xem mắt làm gì. Giống như em với Thập Thất ấy, không ra khỏi cửa cũng có rất nhiều nam nhân tới theo đuổi. Cho nên em đoán, đám con gái mà anh xem mắt kia đều là một đám đã héo tàn rồi."

"Nếu không phải là eo nhỏ chân ngắn thì cũng chính là ngực nhỏ eo thô, hoặc cũng có thể là bên ngoài là thiên sứ, bên trong là ác quỷ, hoặc cũng có thể là..."

Trêu chọc hắn một lượt, Thất Dạ lại chẳng có phản ứng gì, gương mặt kia vẫn trước sau như một lạnh như băng.

Đường Đậu Đậu thấy hắn không nói lời nào, cảm thấy chẳng có gì thú vị liền không lảm nhảm nữa, chỉ rầu rĩ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe tới phát ngốc.

"Đường Đậu Đậu, lần thi này, em được 0 điểm?"

Cuối cùng Thất Dạ cũng mở miệng, bất quá thanh âm vẫn lãnh đạm như cũ.

Hắn ghé mắt nhìn Đường Đậu Đậu một cái, sau đó lại thu hồi tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, hết sức chuyên chú mà lái xe.

Đường Đậu Đậu nghe thấy tiếng liền quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn: "Sao anh biết?"