(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 181: Em cho rằng anh sẽ ăn thứ đồ này?




Editor: Shmily

----------------------

Đáng tiếc chính là, nữ sinh vừa chủ động tiến lên kia lại bị người đàn ông bỏ qua.

Hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn đám con gái đó lấy một cái, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía cô gái nhỏ đang đeo balo bước ra từ cổng trường kia.

Đường Đậu Đậu cũng nhìn thấy Thất Dạ, thế nhưng cô lại không trực tiếp đi qua đó mà là dừng lại trước cổng trường.

Đám con gái bình thường quy củ thục nữ là thế, mỗi ngày đều giả bộ thanh thuần, thanh cao. Vậy mà vừa nhìn thấy trai đẹp đã không thể khống chế nổi bản thân.

Ánh mắt Thất Dạ lạnh tới mức cơ hồ có thể đem người đóng băng lại, nhưng cố tình, cô nữ sinh kia lại hoàn toàn không để ý, còn vui vẻ tiến lên xum xoe.

"Thất Dạ ca ca!"

Đường Đậu Đậu bị hắn nhìn tới mức lông tơ dựng đứng, vì thế liền nhanh chóng vẫy vẫy tay với hắn.

Nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô nhóc, bộ dáng vui vẻ dựa vào cổng trường như đang xem kịch vui khiến cho ánh mắt Thất Dạ không khỏi lạnh hơn vài phần.

Hắn thu hồi tầm mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn đám con gái đang vây quanh mình.

Bị ánh mắt hắn chiếu tới, mọi người đều không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt hắn thật sự quá nguy hiểm, giống như chỉ cần dùng ánh mắt thôi cũng có thể gϊếŧ chết người vậy.

Vì thế, tất cả mọi người đều theo bản năng mà lui lại mấy bước, không ai dám tiếp cận hắn.

Thấy các cô ấy đều gấp gáp tản ra, Thất Dạ giơ tay sửa lại cổ áo của mình, lập tức bước nhanh tới chỗ Đường Đậu Đậu.

Tức khắc, toàn trường liền an tĩnh lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua...

Chỉ thấy Thất Dạ dừng ở trước mặt Đường Đậu Đậu, sau đó không nói một lời liền duỗi tay rút que kẹo trong miệng cô nàng ra.

"Em ăn rồi đó!"

Phản ứng đầu tiên của Đường Đậu Đậu không phải hỏi hắn vì sao lại tới đây, cũng không phải hỏi hắn tới đây làm gì mà lại là một câu như vậy.

Người xung quanh thấy thế cũng đoán ra được là hai người có quen biết, trong lòng ngầm hiểu, đồng thời cũng càng có thành kiến đối với Đường Đậu Đậu hơn.

Ở trong trường muốn làm gì thì làm thì cũng thôi đi, vậy mà ở bên ngoài còn không biết điều như vậy, dám thông đồng với nam nhân!

"Em cho rằng anh sẽ ăn thứ đồ này?" Thất Dạ lãnh đạm nhìn cô, ngữ khí tăng thêm vài phần: "Lại còn là thứ em đã ăn qua?"

Đường Đậu Đậu: "..."

Cô ăn qua thì sao? Ăn qua liền bị hắn ghét bỏ như vậy sao!

Môi mỏng Thất Dạ khẽ động, tùy tay ném kẹo vào thùng rác bên cạnh, cánh tay dài duỗi ra nắm lấy tay Đường Đậu Đậu.

Căn bản không cho Đường Đậu Đậu có cơ hội phản ứng, hắn bá đạo túm cô nàng đi về phía chiếc xe.

"Làm gì làm gì làm gì..." Đường Đậu Đậu vừa kêu vừa giãy giụa.

"Yên lặng." Thất Dạ lạnh lùng ném ra một câu.

Đường Đậu Đậu vẫn giãy giụa không ngừng, như đang muốn nói cái gì đó, Thất Dạ liền ngừng lại.

Hắn đè cô ở trên xe, vây ở trong ngực, cúi đầu nhìn người.

Đường Đậu Đậu lập tức im lặng, ngửa đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu.

"Thất Dạ ca ca, anh thất tình sao?"

Cô vừa mở miệng, ánh mắt Thất Dạ liền tối đi vài phần, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, phảng phất như có thể đem cô hòa tan.

"Chị gái anh đơn phương ngủ với thằng nào à?" Nhóc con không biết sống chết, lại hỏi một vấn đề rất dễ dàng chọc cho một người đàn ông tức giận.

"Đường Đậu Đậu, em hy vọng người anh đơn phương ngủ với ai?"

Thất Dạ vừa nói vừa ép sát về phía cô, môi mỏng cách môi của Đường Đậu Đậu chỉ vài centimét.

Đường Đậu Đậu rốt cuộc cũng ngoan ngoãn lại, ngậm chặt miệng không nói.

"Lên xe."

Nhìn nhau nửa phút, Thất Dạ liền phun ra hai chữ, sau đó buông lỏng tay, mở cửa xe.