(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 180: Soái ca trước cổng trường




Editor: Shmily

--------------------

Tịch Đình Ngự tới sân đánh golf để bàn chuyện làm ăn, thuận tiện còn hẹn cả Thất Dạ.

Sau khi bàn xong, khách hàng đã rời đi rồi, hai người liền tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống.

"Hai ngày này, Bạch Hạ tựa hồ có chút không an phận." Thất Dạ vừa thưởng thức gậy golf, vừa nói.

Tịch Đình Ngự đưa mắt nhìn Thất Dạ một cái, trên mặt trước sau vẫn là biểu tình thanh lãnh đó, môi mỏng hơi nhấp: "Nhắc tới cô ta làm gì?"

Biểu tình trên mặt hắn lạnh nhạt tới cực hạn, căn bản là không thèm để Bạch Hạ vào trong lòng.

Thất Dạ nhìn hắn, nói: "Cậu cẩn thận một chút, Bạch Hạ kia cũng không hề đơn giản, hơn nữa hai người con nuôi của Bạch Nhung cũng không phải đèn đã cạn dầu."

"Tôi tự có chừng mực." Tịch Đình Ngự lạnh lùng mở miệng, hắn dừng một chút, như là lại nghĩ đến cái gì, nhắc nhở nói: "Trịnh Vũ ra tù rồi, với loại tính cách hiếu thắng kia của cô ta, e là sẽ không chịu để yên đâu. Chú ý tới cô bạn nhỏ kia của cậu một chút, miễn cho lại xảy ra chuyện."

Thất Dạ gật đầu "ừ" một tiếng, xem như đáp lại.

9 giờ tối.

Trường cấp ba Nhị Trung ở Dạ Thành.

Ngày hôm nay là ngày mà các học sinh được tùy ý đi ra khỏi trường vào buổi tối, ở trong trường học ngột ngạt suốt một tháng, chuông tan học vừa mới vang lên, học sinh của các lớp đã không nhịn được nữa, sôi nổi chạy ra khỏi phòng học.

Mọi người đều gấp không chờ nổi muốn đi ra bên ngoài trường hít thở không khí, duy chỉ có một mình Đường Đậu Đậu là vẫn còn rất nhàn nhã.

Cô nàng đeo balo lên vai, chậm rãi dạo bước chân, trong tay cầm một cái kẹo que, vừa ngâm nga hát vừa ăn kẹo.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cô đều nhanh chóng tránh đi, cách xa ít nhất là nửa thước*.

*1 thước = 1 mét = 100cm (Nửa thước là 50 cm)

Rốt cuộc thì ở trong cái trường học này, không ai là không biết, cha của Đường Đậu Đậu là dân xã hội đen, thế cho nên cũng không ai dám chọc tới cô.

Đương nhiên cũng có một số người ghen ghét và khinh thường Đường Đậu Đậu.

Ở trong mắt những người đó, Đường Đậu Đậu chính là một nữ lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, ỷ vào bản thân có một người cha làm xã hội đen nên thường xuyên trốn học, không thèm để thầy cô giáo vào trong mắt, quậy cho cả cái trường chướng khí mù mịt.

Đặc biệt là có một bộ phận nữ sinh vừa ghen tị về gia thế của Đường Đậu Đậu, lại vừa ghen tị dung mạo của cô.

Bọn họ luôn nghĩ về phương diện học tập có thể đánh bại Đường Đậu Đậu, thế nhưng cố tình, Đường Đậu Đậu chỉ cần hơi để tâm một chút, hoặc là tập trung nghe giảng vài buổi là có thể thi được vào top 10 toàn khối.

Cho nên tất cả mọi người cũng chỉ có thể công kích cô từ hành vi thường ngày. Tỷ như nói cô không màng tới hình tượng, không có tý thục nữ nào, không đứng đắn, cũng không có bộ dáng mà một đứa con gái nên có!

Thế nhưng Đường Đậu Đậu vẫn không hề thay đổi, cô vẫn cứ làm theo ý mình, ưu điểm không thay đổi mà khuyết điểm thì càng ngày càng tăng thêm, cũng không hề để tâm tới cái nhìn của người khác.

Dù sao thì cô chính là cô, đám tiểu nhân hay ở sau lưng chỉ trỏ cô kia, chỉ cần không chọc tới mình thì cô sẽ không thèm để ý tới.

Vừa mới đi tới cổng trường, Đường Đậu Đậu đã nhìn thấy có một chiếc xe thể thao màu trắng dừng ở bên ngoài, hình như là siêu xe số lượng có hạn.

Đương nhiên cái xe này kỳ thật cũng chẳng có gì để bàn tán lắm, so với xe thì hấp dẫn ánh mắt mọi người hơn đó chính là người đàn ông với dáng người thon dài đang đứng ở bên cạnh chiếc xe đó.

Người đàn ông dựa nghiêng trên xe, gương mặt hắn đẹp như tranh vẽ, góc cạnh rõ ràng, toàn thân đều tản ra hơi thở mê người khiến cho không ai có thể bỏ qua hắn.

Không ít nữ sinh nhìn thấy hắn liền lập tức động xuân tâm, mặc dù trời tối thế nhưng vẫn cố chấp lấy điện thoại ra, mở camera trước soi soi bộ dáng của mình, tu sửa lại nhan sắc một chút.

Còn có một số người trực tiếp vuốt vuốt tóc mình, bày ra bộ dáng thanh thuần mà thẹn thùng, tiến tới gần hắn.