(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 172: Ánh mắt anh giống như đói khát quá




Editor: Shmily

--------------------

Màn đêm đen kịt, cảm giác nặng nề lan tỏa phía cuối chân trời, ngay cả một ngôi sao sáng nhỏ cũng không có.

Hạ Thập Thất dựa vào bồn tắm ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì cũng đã là 1 giờ 40 phút sáng.

Cô xoa xoa cái cổ tê rần, chống bồn tắm đứng lên.

Bởi vì ngồi quá lâu nên máu trên đùi không lưu thông được, lúc đứng lên có chút tê cứng.

Cô cau mày mở cửa phòng tắm, chậm rãi đi ra ngoài.

Liếc mắt một cái liền thấy được nửa người trên trần trụi của người đàn ông kia, đang dựa vào đầu giường đọc văn kiện.

Hạ Thập Thất: "..."

Hắn thế mà vẫn còn ở đây?!

Nghe được tiếng động nhỏ, Tịch Đình Ngự ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu làm việc.

"Đại thúc, tôi mệt rồi."

Hạ Thập Thất đi tới bên giường, vừa ngáp vừa dùng phương thức uyển chuyển nhất đuổi người.

Tịch Đình Ngự ngẩng đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ cong lên, cũng không nói gì mà đem hai tay tùy ý gối ra sau đầu, nhìn qua vừa lười biếng lại gợi cảm.

Thấy hắn không có ý định xuống giường, Hạ  Thập Thất đi qua bên kia, trực tiếp đem chăn xốc lên.

Vừa lúc lộ ra toàn bộ nửa thân trên trần trụi của hắn.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Thập Thất chính là nhìn về phía bụng của hắn...

Một múi, hai múi... ba múi... năm múi... sáu múi bảy múi...

Quả nhiên là tám múi cơ bụng!

Làn da màu tiểu mạch cùng cơ bụng gợi cảm, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy người đàn ông trước mắt này là xuân dược sống.

Hạ Thập Thất thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng: "Đại thúc, anh đừng có câu dẫn tôi."

Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nhướng mày, cuối cùng là mở miệng nói: "Sao không ở trong đó một lúc nữa?"

Hạ Thập Thất không muốn trả lời vấn đề của hắn, vì thế liền nói: "Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ, đại thúc..."

Âm cuối hơi nâng cao, mang theo ý tứ làm nũng.

Tịch Đình Ngự chỉ lạnh lùng "ừ" một tiếng, cũng không có nói thêm gì, càng không có ý định muốn nhường giường.

Đại khái là giằng co với hắn khoảng ba phút, Hạ Thập Thất nhướng nhướng mày, lại đem chăn xốc lên chùm lên người Tịch Đình Ngự.

Tiếp theo, cô bò lên giường, nằm xuống.

Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng hất hất mái tóc còn hơi ướt một chút, mị nhãn như tơ, cả xương cốt cũng tỏa ra hơi thở mị hoặc.

Tịch Đình Ngự đưa mắt nhìn cô, thần sắc vẫn như cũ, tiếp tục lật xem văn kiện, nhìn đến chỗ sai sót liền dùng bút đỏ đánh dấu lại.

Bộ dáng nghiêm túc của hắn vô cùng quyến rũ. Giờ phút này, trên người hắn phảng phất như tản ra ánh sáng lóa mắt, khiến cho người khác chỉ liếc hắn một cái thôi cũng không chịu nổi mà bị luân hãm vào.

Hạ Thập Thất nghiêng người nhìn hắn, hai chân hơi cuộn lại, đầu gối vừa vặn để ở trên eo hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.

"Đại thúc, khi nào ra ngoài nhớ đóng cửa lại đó. Tôi ngủ trước đây."

Nói xong, Hạ Thập Thất liền kéo kéo chăn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Tịch Đình Ngự nheo lại con ngươi, thuận tay đem văn kiện ném tới trên tủ đầu giường bên cạnh, cánh tay dài duỗi ra xốc cái chăn ở trên người Hạ Thập Thất lên.

Tiếp theo đó, hắn liền xoay người một cái, hai tay chống ở hai bên bả vai của cô.

Động tác liền mạch lưu loát, cường thế mà bá đạo.

"Anh làm cái gì vậy?"

Thình lình cảm nhận được sự áp bách tới từ hắn, Hạ Thập Thất mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, chân mày bất giác chau lại.

"Thưởng thức đồ vật của tôi."

Tịch Đình Ngự còn cố ý nhìn cô vài giây, sau đó mới cong môi, từ từ mở miệng.

"Nhưng ánh mắt anh giống như đói khát quá."

"Cho nên nếu như một người đàn ông đang đói khát, thì phải làm sao đây?" Đôi mắt hẹp dài híp lại, môi hắn khẽ cong, tựa như mang theo vài phần ý tứ đùa giỡn.