(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 166: Anh là người đàn ông của tôi, ăn anh thì có gì là không đúng




Editor: Shmily

--------------------

"Anh là người đàn ông của tôi, ăn anh thì có gì là không đúng?"

Hạ Thập Thất tùy ý dựa người ra sau, một chân giơ lên bắt chéo sang chân còn lại, hoàn toàn không cảm thấy hành động như vậy so với hoàn cảnh ở đây có chỗ nào không thích hợp.

Tịch Đình Ngự thưởng thức ly rượu trên tay, cười như không cười nhìn cô, "Cho nên, em tính khi nào thì ăn?"

Hạ Thập Thất: "Nuôi béo rồi nói sau."

Ánh mắt Tịch Đình Ngự đảo qua hình xăm trên ngón tay cô, ý vị thâm trường cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Vốn dĩ đây phải là bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, kết quả lại bởi vì hai con người không hiểu phong tình này ở bên nhau mà kết thúc một cách lãng xẹt.

Vừa mới lên xe, Tịch Đình Ngự liền đưa mắt nhìn Hạ Thập Thất, "Có muốn đi xem phim không?"

"Xem phim?" Hạ Thập Thất duỗi cái eo lười, "Đại thúc, anh chính là ông chủ lớn một giây cũng có thể kiếm được cả trăm vạn đó, vì cái gì mà đột nhiên muốn đi xem phim vậy? Đã nhàm chán lại còn lãng phí thời gian với tiền bạc nữa chứ."

Đối với bất kì người con gái nào, có một anh bạn trai hoàn mỹ như vậy cùng mình đi ăn bữa tối dưới ánh nến, ăn xong lại còn đưa mình đi xem phim thì nhất định sẽ ngăn không được tâm động trước thế công ôn nhu đó. Ngay cả lúc ngủ cũng bị cười tới tỉnh.

Thế mà trên thế giới này còn có một loại con gái như thế này, hoàn toàn không hiểu phong tình là gì, cũng không biết khi yêu nhau, con người ta muốn làm cái gì. Ngay cả việc người ta muốn hẹn hò với cô, cô cũng chẳng phát hiện ra.

Sắc mặt Tịch Đình Ngự trầm xuống, hắn dẫm lên chân ga tăng tốc, tốc độ xe đột nhiên đề cao, nhanh chóng vọt ra bên ngoài.

Hạ Thập Thất không hề phòng bị bị dọa cho hoảng sợ, vươn tay vội nắm lấy tay vịn, quay đầu nhìn hắn, "Đại thúc, anh tức giận?"

Người đàn ông cũng không thèm liếc cô lấy một cái, nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại: "Không có."

"Anh có."

Tốc độ xe lại gia tăng thêm chút nữa, ánh mắt của Tịch Đình Ngự lạnh tới phát sợ.

Hạ Thập Thất bám chặt tay vịn, rất rộng lượng nói một câu: "Đại thúc, anh cứ tự nhiên."

........

Bên kia, biệt thự của Bạch gia.

Bạch Hạ đang hưng phấn nghe điện thoại, "A Sách, anh thật sự quá lợi hại rồi. Nhanh như vậy mà đã bắt được nhược điểm của con tiểu hồ ly tinh Hạ Thập Thất kia! Ngày mai chúng ta sẽ để người đi phát tán những bức ảnh đó ra, tới lúc đó mọi người sẽ biết Hạ Thập Thất là cái loại mặt hàng như thế nào! Em muốn để cho mọi người nhìn cho rõ, ai mới là người phụ nữ thích hợp nhất đứng bên cạnh Ngự."

"Ngày mai? Tiểu Hạ, em quá nóng vội."

Bàn tay lật xem ảnh chụp của Bạch Hạ hơi dừng lại, khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

"Ừm." Người đàn ông đầu bên kia điện thoại chậm rãi nói, "Anh đã an bài tốt rồi, ngày mai ảnh chụp của em sẽ được lan truyền trên trang đầu của các tạp chí, hơn nữa trên mạng cũng sẽ được che phủ bởi tin tức về em. Nếu như ngày mai lại đăng tin về Hạ Thập Thất, em sẽ bị cô ta chiếm mất sự nổi bật."

Bạch Hạ vừa nghe A Sách phân tích, trong lòng bắt đầu lắc lư không ngừng. Thời điểm cô ta ở tiệc rượu từ thiện đã bị Hạ Thập Thất đoạt đi hết sự nổi bật, lần này thật vất vả mới có thể hòa nhau một ván, không thể quá chủ quan được.

Bằng không nếu bỏ qua cơ hội lần này, cô sẽ rất khó đẩy ngã được Hạ Thập Thất!

Nghĩ nghĩ, đành phải nói: "Được, tiện nghi cho con tiểu hồ ly tinh Hạ Thập Thất này rồi. Cứ để cho cô ta cao hứng mấy ngày, chờ tới khi ảnh chụp của em lên trang nhất thì sẽ tới lượt cô ta. Đến lúc đó, có sự đối lập này mới càng làm nổi bật tính tình thiện lương, ôn nhu của em."

"Ừm, anh sẽ phân phó người đi làm việc ngay."

"Được, vậy em không làm phiền anh nữa. Tạm biệt." Nói xong, Bạch Hạ liền cúp điện thoại.