(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 153: Tiền bịt miệng




Editor: Shmily

----------------------

Hạ Thập Thất đánh nhau rất nhiều lần rồi, loại vô sỉ hạ lưu nào mà chưa từng gặp qua? Mà loại trò trẻ con như thế này, căn bản là không tạo thành uy hiếp gì đối với cô cả.

Thừa dịp đối phương làm động tác nhỏ, đùi phải của cô hơi hơi nâng, trực tiếp đập vào bụng của đối phương.

Bụng là nơi mềm mại nhất của cơ thể con người, cũng là nơi duy nhất không có cái gì để bảo vệ, thế cho nên nó tương đối là mẫn cảm, so với đánh gãy mấy cái xương sườn thì Hạ Thập Thất càng thích dùng phương pháp như vậy để phản kích hơn.

Lực đạo của cô không được tính là quá lớn, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm đánh nhau lâu năm của cô thì chỉ sợ nữ sinh này sẽ phải nằm viện một thời gian.

Phương thức sạch sẽ mà lưu loát của Hạ Thập Thất đã dễ dàng đem nữ sinh này đánh cho lăn ra đất, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được.

Lúc này, ở trong đám người có người nhắc tới gia thế của Hạ Thập Thất, nghe nói, cả gia đình đều là người xã hội đen...

Mọi người bắt đầu lùi về phía sau, ý muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Hạ Thập Thất đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi tới trước mặt Đỗ Liên Tâm đã bị dọa cho mềm cả chân, cúi người, duỗi tay ngả ngớn khảy khảy một lọn tóc của cô ta, "Về sau nếu thấy tao thì nhớ đi đường vòng nghe chưa."

"Bằng không, nhỡ tao không cẩn thận lại hủy đi mặt của mày thì thật đáng tiếc..." Hạ Thập Thất híp mắt nhìn chằm chằm Đỗ Liên Tâm, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt cô ta khiến cho cô ta sợ hãi tới mức liên tục xin tha, "Không cần! Tôi, tôi... không dám nữa, Ngự thiếu, Ngự thiếu là của chị, tôi không dám đoạt với chị nữa, chị... chị đừng hủy dung của tôi!..."

Hạ Thập Thất đứng dậy, duỗi cái eo lười, cười cười nói, "Nam nhân a, cô muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi, không cần cố kỵ nhiều như vậy. Bất quá..."

Cô đánh giá bộ ngực phẳng kia của Đỗ Liên Tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Hẳn là không có mấy người đàn ông sẽ thích loại như cô đâu... thiếu dinh dưỡng lại bất lương như vậy."

Đỗ Liên Tâm dùng tay che ngực mình lại, lại vội vàng ôm lấy mặt mình, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, sợ hãi, cũng không dám nói lại cái gì nữa.

Hạ Thập Thất lại lười để ý tới cô ta, nghiêng người đi lướt qua bên cạnh, nhìn đồ ăn vặt rơi xuống đất, nhíu mày.

Cô đi về phía trước, đại khái là được khoảng 3 mét, cũng không quay đầu lại, nói: "Nhớ mua lại đầy đủ từng món đồ ăn vặt kia, đưa cho Đường Đậu Đậu của lớp 11 ban số 6."

Thời điểm Hạ Thập Thất tới tìm Đường Đậu Đậu, cô nàng lại không có trong lớp học.

Theo bạn học cùng lớp kể, cô nàng này lại trốn học rồi.

Hạ Thập Thất từ khu dạy học đi xuống dưới, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Đậu Đậu.

Kết quả còn chưa kịp ấn số điện thoại thì phía sau đã truyền tới âm thanh trêu chọc của một cô gái: "Nghe nói có người nào đó vừa rồi ở cổng trường dọa cho hoa hậu giảng đường sợ tới mức mặt mũi trắng bệch a..."

Hạ Thập Thất quay đầu, nhìn thấy Đường Đậu Đậu đang ngậm kẹo que, lưng đeo balo, đang lảo đảo lắc lư đi về phía mình.

"Mày biết nhiều quá rồi." Hạ Thập Thất nhàn nhạt nhướng mày, thuận thế dựa vào vách tường bên cạnh, vốn muốn hút một điếu thuốc, thế nhưng nhìn thấy bên cạnh có biển cấm hút thuốc liền từ bỏ ý định này.

"Đánh nhau ở trong trường, chị nói xem, nếu như để cha biết thì ông ấy liệu có bắt chị đi KTV ở một tháng không?" Đường Đậu Đậu vừa cắn kẹp qua vừa cười hề hề nói.

"Mày dám đi mách lẻo thử xem."

"Muốn bịt miệng em cũng được." Đường Đậu Đậu nói rồi duỗi tay ra trước mặt cô, "Tiền bịt miệng đâu nào."

Hạ Thập Thất nắm lấy tay cô nàng, "Tiền không có, có mạng thôi, lấy không?"