(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 146: Có tôi ở đây, không cần sợ




Editor: Shmily

---------------------

"Chỉ nhìn qua có một lần mà thôi." Tịch Đình Ngự khẽ dựa lưng ra đằng sau ghế sofa, châm một điếu thuốc, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng: "Bạch Nhung có một đứa con nuôi rất có năng lực tên là Bạch Mạc Thần. Hắn ta đều sống ở nước ngoài, một mảng làm ăn lớn của Bạch Nhung đều là do một tay hắn ta xử lý. Người biết Bạch Mạc Thần không ít, thế nhưng người chân chính gặp qua hắn lại không có mấy người."

"Cho nên ý của anh là, hắn ta chính là Bạch Mạc Thần?"

Hạ Thập Thất cau mày, sợ là chuyện của cô với Bạch Hạ ở tiệc rượu từ thiện là có liên quan tới hắn.

Cô kết thù với Bạch Hạ, Bạch Mạc Thần càng có lý do ra mặt giúp Bạch Hạ.

Nói cách khác, hắn tới sòng bạc này, mặc kệ có ý định thế nào đều đã trải qua tăm phương ngàn kế.

Tịch Đình Ngự gật đầu, tỏ vẻ đúng là thế.

Hạ Thập Thất cười: "Người nhà khác tới gây chuyện đều là nháo tới càng lớn càng vui, hắn thì ngược lại, từ lúc vào cửa tới lúc rời đi đều chỉ muốn kiếm tiền, cứ như là Bạch gia không cho hắn tiền tiêu vặt vậy."

Đường Đậu Đậu gật đầu phụ họa, "Chính xác."

Tịch Đình Ngự hút một ngụm thuốc, làn khói khẽ tràn ra từ khóe miệng hắn, thanh âm vẫn thanh lãnh như cũ, thế nhưng lại cực kì từ tính: "Không chịu để lại tên chỉ chứng minh rằng trong lòng hắn có quỷ. Hắn là người của Bạch Nhung, vậy chắc chắn cũng không phải loại lương thiện gì."

Nói xong, hắn đem điếu thuốc đã cháy một nửa dập tắt, ném vào bên trong gạt tàn, duỗi tay ôm lấy eo của Hạ Thập Thất kéo vào trong ngực mình.

"Cho dù Bạch gia có mục đích gì thì cũng đừng sợ, có tôi ở đây."

Hắn thấp giọng nói bên tai cô, hơi thở ấm áp phả lên cần cổ trắng nõn khiến Hạ Thập Thất có chút ngứa.

Cô nghiêng mặt tránh đi tiếp xúc gần gũi của hắn, sau đó cười nói: "Đại thúc, anh gặp qua nữ lưu manh nào sẽ sợ hãi chưa?"

Tư thế của hai người cực kì ái muội, chọc cho Đường Đậu Đậu vô cùng bất mãn: "Muốn ôm ấp nhau thì xin mời hai người tìm một nơi không người nhé....~"

Hạ Thập Thất thuận thế dựa vào ngực Tịch Đình Ngự, cười cười với cô nhóc, "Hâm mộ à? Vậy thì mày cũng đi tìm Thất Dạ công tử tới đây, chúng ta cùng ngược lẫn nhau a."

Đường Đậu Đậu một chút cũng không cảm thấy có Thất Dạ ở chỗ này thì mình sẽ không bị ngược.

Vì để tránh việc tiếp tục chịu tổn thương, cô nhóc liền quyết định không để ý tới hai người đang ve vãn đánh yêu nhau kia nữa. Ngồi ở một chỗ suy nghĩ về người tên Bạch Mạc Thần kia.

Một mình ngồi một góc buồn chán chống cằm suy tư.

.........

Khu biệt thự nổi danh nhất Dạ Thành, Bạch gia.

Bạch Hạ đang nhàn nhã dùng bữa tối, tâm tình tựa hồ như rất tốt.

"Lát nữa đem tất cả báo chí về kinh tế tài chính, tạp chí giới giải trí, tất cả các loại báo chí hoặc tạp chí trên thương trường, tất cả đều mua cho tôi một cuốn về, sau khi ăn xong tôi muốn đọc nó."

Bạch Hạ vừa cắt bò bít tết vừa phân phó người hầu đứng bên cạnh.

"Vâng, thưa tiểu thư."

Cơm nước xong xuôi, Bạch Hạ bảo người hầu đi chuẩn bị hồng trà cùng điểm tâm ngọt, sau đó tìm tới người chăm sóc sắc đẹp tới bảo dưỡng cho mình.

Là một danh viện có tiếng nhất Dạ Thành, cô ta không thể để mặt mình có nửa điểm tì vết được, thế nên vẫn luôn rất chú trọng bảo dưỡng nó.

Người chăm sóc sắc đẹp mát xa mặt cho cô ta xong liền dán lên một lớp mặt nạ dưỡng da.

Nằm ở trên ghế sofa thoải mái, Bạch Hạ bắt đầu mở từng cuốn tạp chí ra xem.

Nhưng mà sau khi xem mỗi cuốn một lần xong, cô ta mới phát hiện ra, tin tức ngày hôm đó trên tiệc rượu từ thiện căn bản cũng không hề lộ ra một chút nào, bao gồm cả cô ta cũng không lên bất cứ trang báo nào cả.

Từ ngày cô ta trở thành đại biểu cho danh viện ở Dạ Thành tới nay, cho dù có đi ra cửa hàng mua một bộ quần áo thôi thì cũng đã trở thành đối tượng cho các nhà truyền thông lớn tranh nhau đưa tin, những phóng viên này cơ hồ đều là một nhóm paparazzi chuyên gia đi theo săn tin của cô ta.