(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 14: Gạt tàn bằng thịt người




Editor: Shmily

-----------------------

Hội đấu giá làm ra một khúc nhạc đệm này, làm cho kết quả của vật phẩm đấu giá cuối cùng kia trở thành phế thải, căn cứ theo quy tắc mua bán, mỗi một món đều chỉ có thể đấu giá một lần, bởi vậy nên hội đấu giá cũng đã tới giai đoạn kết thúc.

Mọi người sôi nổi rời đi, Tịch Đình Ngự lại chậm chạp không động. Hắn lười biếng ngồi ở trên ghế VIP của mình, trong tay bưng ly rượu vang đong đưa qua lại, chất lỏng màu đỏ trong ly được ánh đèn bạch quang chiếu xuống, tản ra một chút quang mang nhè nhẹ.

Nhân viên công tác chú ý tới hắn, không dám chậm trễ, vội tiến lên dò hỏi: "Tịch tiên sinh, xin hỏi ngài có cần hỗ trợ gì không ạ?"

Trợ lý của Tịch Đình Ngự đứng dậy, nói: "Tịch tiên sinh muốn lấy giá 300 vạn mua ngọc Như Ý, gọi người phụ trách của các anh tới đây, tiên sinh muốn đích thân nói với hắn."

"Chuyện này..." Nhân viên công tác có chút khó xử, bởi vì phàm là vật phẩm còn dư lại tại hội đấu giá hoặc là vật phẩm vì một số nguyên nhân nào đó mà không thể đấu giá thì sẽ không tiếp nhận bất kì việc mua lại nào nữa.

Trợ lý của Tịch Đình Ngự mặt vô biểu tình nhìn đối phương, vừa mở miệng liền đằng đằng sát khí: "Thời gian của Tịch tiên sinh rất quý giá, cậu có biết nếu chậm trễ sẽ ảnh hưởng thế nào không?"

Nhân viên công tác nghe thế liền lặng lẽ quan sát thần sắc của Tịch Đình Ngự một chút, thấy hắn tự hồ có chút không vui liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội nói: "Xin Tịch tiên sinh chờ một lát, tôi lập tức đi thông báo cho người phụ trách ngay."

Nhân viên công tác vội vàng rời đi, trợ lý của Tịch Đình Ngự lúc này mới lùi sang một bên, đem đôi tay bắt chéo ra sau lưng, người đứng thẳng tắp.

Người phụ trách rất nhanh chạy tới đây, trên mặt hắn tràn đầy tươi cười, lấy ra một bao thuốc lá thượng hạng đưa cho Tịch Đình Ngự, "Tịch tiên sinh, mời ngài, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng."

Thương lượng trong miệng ông ta, tất nhiên là chỉ việc mua bán vật phẩm đấu giá cuối cùng ban nãy, ngọc Như Ý.

Trợ lý duỗi tay đem bao thuốc người phụ trách chắn ngang trở về, lạnh lùng nói: "Tịch tiên sinh chỉ dùng thuốc có trị giá năm con số, không dùng loại kém chất lượng này."

Người phụ trách xấu hổ đem thuốc cất đi, sau đó cười gượng: "Tịch tiên sinh là đại nhân vật, thuốc lá đương nhiên sẽ dùng loại tốt nhất rồi... Bất quá hội trường của chúng tôi trước đó cũng không có chuẩn bị, xin tiên sinh thứ lỗi."

Môi mỏng Tịch Đình Ngự khẽ nhếch, nhìn như đang cười, thế nhưng trong đó lại không có nửa điểm độ ấm, lạnh nhạt đến mức khiến cho người khác không dám tới gần.

Hắn bất động thanh sắc buông ly rượu, một trợ lý khác bên cạnh thấy thế, lập tức thức thời lấy một điếu thuốc đặt vào trong tay hắn.

Tịch Đình Ngự cầm điếu thuốc thưởng thức trong chốc lát, mới thong thả ung dung đem nó ngậm vào trong miệng, ý bảo trợ lý châm lửa.

Trợ lý lấy bật lửa ra, thay hắn châm lửa, sau đó đem eo cong thành 90 độ, dùng tay tiếp tàn thuốc.

Tịch Đình Ngự có thói quen sạch sẽ, hắn không cho phép trong vòng bán kính ba mét xung quanh mình có một chút đồ dơ bẩn nào, bao gồm cả loại đồ vật không thấy được như khói bụi này.

Người phụ trách bị một loạt động tác của trợ lý làm cho kinh ngạc tới ngây người, ông ta sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới việc cho người đi đem gạt tàn tới.

Thế nhưng thời điểm ông ta vội vàng đem gạt tàn đưa tới cho Tịch Đình Ngự, lại bị trợ lý của hắn ngăn cản: "Tịch tiên sinh không dùng đồ mà người khác đã dùng qua."

Người phụ trách: "..."

Thời điểm Hạ Thập Thất đi từ toilet ra, qua hội trường, vừa lúc nghe thấy câu nói đó, vì thế cô quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tịch Đình Ngự đang lười nhác ngồi trên ghế hút thuốc, tư thế hút thuốc của hắn rất ưu nhã, rất soái khí, hút vào nhả ra phi thường mê người.

Chỉ là chuyện gạt tàn là thế nào đây? Dùng tay người để hứng... Gạt tàn bằng thịt người?

Hạ Thập Thất nhịn không được cảm khái vài câu ở trong lòng: Có tiền chính là tùy hứng như vậy a, hút có điếu thuốc thôi mà cũng phải làm tới như vậy.