(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 118: Một vưu vật* như vậy mà cũng không thấy đẹp




Editor:Shmily

-------------------

*Vưu vật: Vật đẹp nhất ở trên đời, ở đây ý chỉ một cô gái đẹp.

-------------------

Bạch Hạ?

Đôi lông mày đang nhíu chặt của Hạ Thập Thất chậm rãi giãn ra, đi tới bên cạnh lão gia tử ngồi xuống.

Bạch Hạ ngồi đối diện với cô lớn lên cũng thật xinh đẹp, nhưng thứ khiến cho cô ta càng thêm hấp dẫn là khí chất hồn nhiên, thanh thuần, ưu nhã tản mát ở trên người.

Hai tròng mắt của Hạ Thập Thất híp lại, cảm giác được một cỗ nguy cơ đang ẩn nấp.

"Ông nội, nếu ông đã có khách, vậy con cũng không tiện ở lại nữa. Con đi trước đây, chuyện ngài đã đồng ý với con cũng đừng quên đó."

Thanh âm kiều nhu, cộng thêm gương mặt tươi cười xinh đẹp, Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy nếu mình là một thằng đàn ông thì cũng bị cô ta hòa tan.

Lão gia tử gật gật đầu, "Tới lúc đó, ta sẽ bảo Tịch Đình Ngự đi."

Bạch Hạ cười gật đầu, ưu nhã đứng dậy, sau đó nhìn Hạ Thập Thất cười cười rồi xoay người rời đi.

Ánh mắt Hạ Thập Thất vẫn luôn dừng trên người Bạch Hạ, thẳng tới lúc cô ta đã đi xa mới thu lại tầm mắt.

"Bạch gia, con gái độc nhất của Bạch Nhung, xinh đẹp chứ?"

Ý cười trên mặt lão gia tử rất sâu, ông nhìn người bên cạnh mình, trong giọng nói còn mang theo ý tứ thăm dò cùng vui đùa.

Hạ Thập Thất bĩu môi, "Xinh đẹp thì xinh đẹp, so với cháu vẫn còn kém xa."

Tịch lão gia tử cười ra tiếng, nha đầu này là đang ghen tị nha!

Biết lão gia tử đang trêu mình, Hạ Thập Thất không cho là đúng nói: "Cô ấy là người được đề cử là cháu dâu của ngài đúng không?"

Chẳng qua là thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Tịch lão gia tử lại trịnh trọng gật đầu, "Nếu không phải có cháu, ta nhất định sẽ ép Tịch Đình Ngự lấy con bé."

Hạ Thập Thất còn chưa biết nói tiếp như thế nào, một thanh âm thanh lãnh đã truyền vào trong tai.

"Cô ta rất đẹp sao? Sao con không nhìn ra?"

Tịch Đình Ngự đi từ trên lầu xuống, vừa đi vừa sửa cà vạt, vẻ mặt lãnh đạm.

Tịch lão gia tử liếc hắn một cái, "Thằng nhóc như con, ánh mắt chính là quá cao rồi."

Hạ Thập Thất gật đầu tỏ vẻ tán thành, "Một vưu vật như vậy mà cũng không thấy đẹp, khó trách đại thúc độc thân tới tận bây giờ."

"Sai rồi, hiện tại tôi không còn độc thân nữa." Tịch Đình Ngự bình tĩnh đáp.

Nhìn hai người cãi nhau, Tịch lão gia tử nhịn không được lắc đầu cười.

..........

Đế Tước, phòng bao xa hoa.

Sắc mặt Giang Chấn Thiên xanh mét, kiểu tóc xưa nay vẫn luôn gọn gàng, không chút cẩu thả giờ phút này lại hỗn độn, rối tung.

Bất quá chỉ mới qua có mấy ngày mà địa bàn trên danh nghĩa của hắn đã co lại gần một nửa, làm hắn phiền lòng không thôi!

"Cha nuôi, Bạch tiên sinh tới rồi."

Giang Hạo đẩy cửa phòng bao, bước nhanh đi vào.

Giang Chấn Thiên đột nhiên đứng lên, thân hình hơi lay động, ngay sau đó liền đẩy người trước mặt ra, bước nhanh đi tới cửa.

Ở chỗ ngoặt hành lang, một thân ảnh cao lớn dần dần hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo.

Giang Chấn Thiên vội tiến lên một bước, khom người chờ ở cửa, người kia dần dần tiến tới gần hắn, mà hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí thế cường đại đang bao phủ trên đỉnh đầu mình.

"Ông chủ Giang hẹn tôi tới, sẽ không chỉ là vì đứng ở cửa nói chuyện phiếm chứ?"

Hai tay Bạch Nhung đặt ở sau lưng, trên mặt mang theo ý cười, thế nhưng lại khiến cho người khác cảm giác như có một cỗ âm hàn bao phủ quanh người hắn.

Giang Chấn Thiên vội vàng lùi về sau để Bạch Nhung tiến vào, sau đó liền liếc mắt với Giang Hạo, ý bảo hắn ra ngoài trước.

Giang Hạo hiểu ý, cúi đầu nhanh chóng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng bao lại.

Bạch Nhung vừa mới ngồi xuống, Giang Chấn Thiên đã quỳ xuống trước mặt hắn!

"Bạch tiên sinh, ngài nhất định phải cứu tôi!"

Nhìn Giang Chấn Thiên quỳ gối trước mặt mình, đáy mắt Bạch Nhung hiện lên một tia kinh ngạc.

Giang Chấn Thiên phái nhiều người tới tìm mình như vậy nhất định là có việc muốn nhờ, nhưng nhờ chuyện gì thì hắn cũng không rõ. Rốt cuộc thì chuyện gì đã khiến cho một người đàn ông trải qua gió tanh mưa máu trên giang hồ bao lâu nay phải quỳ gối xin giúp đỡ?