(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 116: Anh cũng không phát tiền lương cho tôi




Editor: Shmily

--------------------

Thời điểm máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay Dạ Thành, Hạ Thập Thất còn đang mơ mơ màng màng.

Bởi vì do bị say máy bay, dọc cả đường đi cô đều không có mở miệng nói chuyện, vẫn luôn dựa vào trên người Tịch Đình Ngự ngủ.

Mà người đàn ông chợp mắt có một lúc ở trên máy bay, ngay khi máy bay hạ cánh liền tỉnh lại, chỉ có vài giây mà trong mắt hắn đều là một mảnh thanh tỉnh.

Người đang nằm trên đùi hắn trở mình, lại bởi vì đai an toàn ở bên hông giữ lại nên thầm bất mãn một câu.

Tịch Đình Ngự cúi đầu nhìn cô, khóe môi dương lên một nụ cười không dễ phát hiện, duỗi tay ra nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tinh tế trẻ con của Hạ Thập Thất.

Giây tiếp theo, ngón tay hắn liền dùng sức nhéo một cái, Hạ Thập Thất đột nhiên bừng tỉnh.

"Đại thúc!" Cô nhíu mày, bất mãn oán giận: "Biết rõ tôi không thoải mái mà anh còn nhéo tôi!"

"Có muốn bồi thường hay không?" Thanh âm trầm thấp lại gợi cảm.

"Muốn!"

"Ừ, vậy tôi liền miễn cưỡng dắt em xuống máy bay vậy."

"..."

Sau khi ra khỏi sân bay, Tịch Đình Ngự liền gọi điện cho người lái hai chiếc xe tới.

Một chiếc đưa Hạ Thập Thất về nhà, một chiếc đưa hắn về công ty.

Hai chiếc xe đi song song được một đoạn thì phải tách ra, Hạ Thập Thất hạ cửa sổ xe xuống, hướng về phía chiếc xe bên cạnh vẫy vẫy tay.

Người đàn ông ngồi trên chiếc xe kia đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, lại nhiễm một tia nhu hòa không dễ phát hiện.

Xe đi xa dần, hai chiếc xe đường ai nấy đi, cuốn lên một mảnh khói bụi.

........

Đêm đến, tại nhà cũ Tịch gia.

Thư phòng ở lầu hai, Tịch Lão gia tử ngồi trên ghế án thư, gương mặt già nua không dấu được vẻ mỏi mệt.

"Chuyện của Hạ Thập Thất giải quyết thế nào rồi?"

"Đã mang người về." Tịch Đình Ngự lập tức đi tới bên ghế sofa ngồi xuống, nhìn đáy mắt ủ rũ của Tịch lão gia tử, đôi lông mày hơi hơi nhíu lại.

"Không tệ, nha đầu kia, ta rất thích." Tịch lão gia tử gật gật đầu, trầm tư trong chốc lát, lại nói: "Gần đây chú hai của con có động tĩnh khá lớn, nhớ nâng cao cảnh giác một chút."

"Vâng, con biết rồi."

Tịch Lãng đột nhiên về nước, cái này đại biểu cho việc vị trí người thừa kế càng ngày càng khiến người ta chú ý.

"Mau chóng ổn định chuyện của Hạ Thập Thất xong đi."

Sở dĩ Tịch lão gia tử có thể dễ dàng tha thứ cho việc Hạ Thập Thất liên thủ với Tịch Đình Ngự lừa gạt mình là vì muốn tìm cho Tịch Đình Ngự một hậu thuẫn kiên cường.

Hiện tại Tịch gia chướng khí mù mịt, trừ Tịch Đình Ngự ra thì người khác căn bản khó có thể chống đỡ cái gia tộc khổng lồ này.

"Ông nội, cô ấy còn nhỏ, con không muốn để cô ấy tiến vào cái vòng này."

Tịch lão gia tử cười cười, "Con tin tưởng bản thân mình có đủ năng lực bảo vệ tốt cho con bé đó?"

Tịch Đình Ngự trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên cười khẽ ra tiếng, "Về điểm này, con cũng hoàn toàn không phủ nhận."

Nghe thấy lời hắn nói, Tịch lão gia tử rốt cuộc cũng cười ra tiếng. Vậy là ông sắp được ôm chắt trai rồi!

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thập Thất còn đang mơ mơ màng màng đã bị một trận âm thanh vang dội đánh thức.

Duỗi tay sờ qua điện thoại trên tủ đầu giường, quét mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình, không chút suy nghĩ liền ngắt điện thoại.

Thật là càng ngày càng quá đáng mà! Cứ phải gọi cho người ta vào lúc sáng sớm mới chịu là sao!

Không đến nửa phút sau, điện thoại lại vang lên lần nữa.

Hạ Thập Thất cau mày, nghiêng người ngồi dậy, nhận điện thoại.

"Đại thúc, anh muốn làm gì..."

Cô ngáp dài, thanh âm mềm như bông.

"Năm phút sau tài xế sẽ tới cửa nhà em, đón em đi trò chuyện với lão gia tử."

Đối phương vừa mở miệng đã bá đạo ra mệnh lệnh, thanh âm thanh lãnh trầm thấp mang theo ý tứ cường ngạnh không cho phép từ chối.

Hạ Thập Thất không vui: "Anh cũng không phát tiền lương cho tôi, tại sao cứ bắt tôi đi làm mấy thứ này?"