(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 10: Món bảo bối đầu tiên




Editor: Shmily

--------------------

Hội đấu giá từ thiện được tổ chức rất long trọng, tới tham gia ít nhất cũng phải có hai trăm người.

Đương nhiên, một bộ phận người trong đó là bởi vì Tịch Đình Ngự mà tới, bởi vì muốn móc nối quan hệ với nhân vật trẻ tuổi đầy hứa hẹn trong truyền thuyết này.

Trong lòng mỗi người đều có tính toán cho riêng mình, chỉ hy vọng có thể thông qua hội đấu giá này để kết bạn với Tịch Đình Ngự.

Bất quá, hội đấu giá lần này làm rất lớn, có một số người muốn thừa dịp này để làm nổi bật thanh danh của mình trong giới hơn nữa.

Trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, mọi người đều đang ngồi tại vị trí của mình nghỉ ngơi, hoặc là uống rượu vang đỏ, hoặc là nói chuyện phiếm, người tới người lui ồn ào náo nhiệt.

Hạ Thập Thất châm thuốc lá, an an tĩnh tĩnh ngồi trong một góc hút thuốc.

Hút xong một điếu, nhân viên công tác bắt đầu phát thẻ cho mọi người có mặt ở đây, Hạ Thập Thất cũng có một tấm thiệp mời cho nên cũng thuận lợi nhận được một tấm thẻ.

Sau mười phút, MC lên sân khấu, trước tiên nói lời hoan nghênh xin chào đối với các vị khách quý đã tới đây ngày hôm nay, sau đó liền bắt đầu giới thiệu quy tắc đấu thầu, công chứng viên cùng luật sư, tiếp đó chính là người bán đấu giá.

Tiếp theo sau đó chính là công ty bán đấu giá tuyên bố nguyên tắc, giới thiệu sản phẩm.

Hội bán đấu giá chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều sôi nổi nhập tọa.

"Mời đưa ra món bảo bối đầu tiên, "Ngọc bích Hòa Điền". Giá khởi điểm, một ngàn tệ, xin mời đấu giá..."

Lời của người bán đấu giá vừa cất lên, mọi người bên dưới lập tức sôi trào.

"Tôi ra giá một vạn."

"Một vạn năm."

"Năm vạn."

"Mười vạn..."

"..."

"Hai mươi mốt vạn."

"Hai mươi ba vạn..."

"..."

"Năm mươi vạn!"

Người kia kêu giá 50 vạn cũng không thấy có người nào hét giá nữa, người bán đấu giá nhanh chóng đảo qua một lượt người trong hội trường, cao giọng dò hỏi: "50 vạn, có ai ra giá cao hơn không ạ?"

Ngay lúc ấy, mọi người liền ồ lên, sôi nổi hai mặt nhìn nhau.

Đột nhiên, có người giơ cao thẻ bài trong tay, "51 vạn!"

Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng lên người người nọ, là một người đàn ông trung niên mặc tây trang đeo giày da, nhìn qua trên dưới 40 tuổi.

Có người nhận ra hắn, là giám đốc Mỗ , gần đây liên tục lộ diện trong các hạng mục từ thiện công ích, nghe nói là đang tạo thế cho công trình mới khai phá của mình.

Hạ Thập Thất nhìn thoáng qua người đó, trên người đều là một bộ dáng thờ ơ, giống như mình chỉ là một người tới xem náo nhiệt.

"51 vạn lần thứ nhất." Người bán đấu giá vội vàng giơ búa gỗ trong tay lên, ở trên sàn gõ một cái.

"51 vạn lần thứ hai!" Sau đó lại gõ thêm một lần nữa.

Thời điểm chuẩn bị hồi gõ cuối cùng, một âm thanh thanh lãnh liền vang lên: "Một trăm vạn."

Một tiếng "100 vạn" này, lập tức khiến không ít người khiếp sợ, bởi vì tuy ngọc bích Hòa Điền có quý thật, thế nhưng một chiếc vòng nhỏ như thế căn bản không đáng giá 100 vạn.

Mọi người sôi nổi đem ánh mắt di chuyển lên người vừa ra giá, là Tịch Đình Ngự.

Hắn ngồi ở trên ghế VIP, ưu nhã thưởng trà, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều cao quý hơn người, giống như vương giả cao ngạo đang ngồi trên cao nhìn xuống.

Hạ Thập Thất cũng chú ý tới hắn, hắn của hôm nay khác hẳn với hắn của tối hôm qua, bớt đi vài phần ngả ngớn, nhiều thêm vài phần trầm ổn.

Thấy thế nào cũng không giống như người có thể nói ra loại lời như "Nhìn giống A hơn" kia.

"Chúc mừng Tịch Đình Ngự tiên sinh!"

Ba tiếng búa gỗ vang lên, Tịch Đình Ngự lấy giá 100 vạn mua được món bảo bối đầu tiên này.

Thời điểm chuẩn bị đấu giá vật phẩm thứ hai, mọi người đều đang thấp giọng nghị luận, cảm thấy Tịch Đình Ngự dùng 100 vạn để mua một miếng ngọc bội là quá thiệt.

Bởi vì miếng ngọc bội đó, giá trên thị trường nhiều nhất cũng chỉ có ba vạn là cùng, hơn nữa phải là thứ có tỉ lệ hoàn hảo nhất mới đáng với cái giá này.