(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 99: Kỳ phản nghịch đến muộn của tổ tông(26)




Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.

~~~

Lầu Tinh Lạc ngồi ở khách sạn lầu hai vị trí cạnh cửa sổ, rắn đen cuộn lại trong một cái chén, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ.

"Ngươi thật sự để cô ta đi lừa đệ đệ của ngươi sao?"

"Ta không có đệ đệ."

"Cái này không quan trọng." Rắn đen vẫy vẫy cái đuôi, "Ngươi không sợ cô ta xảy ra chuyện sao?"

Đó chính là Lầu gia.

Cô vậy mà đánh chủ ý lên người của Lầu gia.

Lầu Tinh Lạc bưng chén trà nhấp một hớp "Cô sẽ trở về ."

"???"

Lầu Tinh Lạc vừa dứt lời chưa được mấy giây, thân hình Linh Quỳnh xuất hiện tại cầu thang, nhảy chân sáo qua bên này.

Linh Quỳnh ôm cái túi nhỏ, vui rạo rực mà ngồi xuống "Đệ đệ ngươi thật là một người tốt."

Lầu Tinh Lạc: "......"

Rắn đen: "......"

Lầu Tinh Lạc lười nhác nói lại với Linh Quỳnh lần nữa đó không phải là đệ đệ của hắn, rót cho nàng một chén nước, "Lầu Lăng Vũ mặc dù tính khí nóng nảy, nhưng không ngốc."

"Ừ, không sao, chúng ta chỉ lừa một lần." Nàng tự nhiên tính cả hắn vào mà nói 'Chúng ta'.

Linh Quỳnh nâng chén trà nhấp hai ngụm , nở nụ cười rực rỡ tít cả mắt, phảng phất như đang nghĩ đến chuyện gì rất vui.

Một lát sau đặt chén trà xuống, bắt đầu đếm linh tệ trong túi nhỏ.

Lầu Tinh Lạc: "......"

Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm chuyện nhàm chán như vậy cùng nàng.

......

Đám người Linh Quỳnh phải ở đây ở một đêm, thuê hai phòng trong khách điếm.

Linh Quỳnh về đến phòng, liền nghe giọng nói Vinh Diệu vang lên.

【 Thời hạn hoạt động: Xuân Tiêu Nhất Mộng 】

【00: 29: 59】

Linh Quỳnh bày ra vẻ mặt ngơ ngác.

Ba ba vừa cầm tới tay, còn chưa ở được một thời gian ngắn!!

Vinh Diệu nói bằng giọng ngọt ngào, bắt đầu hướng dẫn từng bước, 【 Tình yêu, thời hạn hoạt động sẽ giảm đi, còn có thời hạn sử dụng thẻ bài nha, vậy thì sẽ có khả năng rút được thẻ cao hơn.】

"......"

Có quỷ mới tin!

Ngươi chỉ muốn lừa gạt tiền của ba ba!

Có đôi khi con người chính là như vậy, biết rõ là con đường kia không thể đi, nhưng vẫn muốn đi về hướng con đường đó.

Linh Quỳnh khóc chít chít mà giao linh tệ còn chưa cầm nóng ra.

Rút thẻ là một quá trình vừa buồn tẻ lại nhàm chán, Linh Quỳnh cảm thấy rất cần dùng quyền đề xuất của người chơi vào lúc này.

"Các ngươi có thể sửa đổi một chút số lần rút thẻ hay không?" Phải rút bao nhiêu lần mới ra thẻ mà các người cũng không rõ chắc? Gây sự ác ý với người chơi sao?

Coi như chỉ cần động não một chút, không cần động tay, nhưng quá trình này cũng rất phiền.

【 Tình yêu, được thôi.】

Hai mươi phút sau.

Linh Quỳnh nhìn thẻ bài vừa rút đươc, mặt thẻ chính là một phòng trong khách điếm, nhìn không ra có điểm đặc biết nào.

Hình như Vinh Diệu nói tên thẻ là Xuân Tiêu Nhất Mộng.

Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng......

Tâm tình Linh Quỳnh hơi rạo rực, nhưng thoáng cái đã bình tĩnh lại.

Rất không có khả năng!

Cô mới rút được có bao nhiêu tấm thẻ đâu?

Ầm ầm ——

Ngoài cửa sổ đột nhiên có một tiếng sét đánh xuống, cả phòng đều bị chiếu lên sáng trưng.

Linh Quỳnh bị tiếng kia làm giật mình, ngồi dậy từ trên giường.

Mà trên màn hình ảo trước mặt nàng, thẻ bài đã hiện lên dòng chữ 2/3 màu đỏ tươi.

Ầm ầm ——

Lại là một tiếng tiếng sấm rơi xuống.

Thanh âm kia phảng phất như nổ tung ngay trên đỉnh đầu, làm người ta sinh ra ảo giác có thể bị đánh trúng bất kì lúc nào.

Cốc cốc——

Linh Quỳnh quay đầu nhìn về hướng cửa "Ai?"

"Nguyệt cô nương, là ta."

"......"

Linh Quỳnh nhìn 'Xuân Tiêu Nhất Mộng ', lông mày hơi hơi nhếch lên một chút, đóng thanh tiến trình lại, xuống mở cửa.

Lầu Tinh Lạc đứng ngoài cửa, hành lang không có chút ánh sáng, cả người hắn chìm trong bóng tối, nhìn không rõ thần sắc.

Lầu Tinh Lạc nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể vào không?"

Linh Quỳnh tránh sang bên cạnh, ra hiệu hắn có thể.

Lầu Tinh Lạc vào phòng, vừa vặn ngoài cửa sổ có một tia sấm sét rơi xuống, tiếng sấm ầm ầm nổ tung trên đỉnh đầu.

Linh Quỳnh nhìn thấy bước chân của Lầu Tinh Lạc có hơi khựng lại, sau đó lại như không việc gì thả xuống, bước vào bên trong hai bước.

Linh Quỳnh liếc sang phía ngoài cửa sổ một chút, đóng cửa lại "Ngươi tìm ta có việc gì?"

Ngữ khí Lầu Tinh Lạc không có thay đổi gì "Đây là Phạm Không thành, tốt hơn là chúng ta không nên tách ra."

Linh Quỳnh: "Ở đây hẳn là an toàn."

Lầu Tinh Lạc: "Cẩn thận thì hơn."

"A."

Linh Quỳnh ngồi lại lên giường, hai người cùng ở trong một căn phòng không có ánh đèn, bầu không khí hơi hơi quỷ dị.

Lầu Tinh Lạc xoay người, hướng về phía cửa sổ, đóng cửa sổ lại, "Ngươi ngủ đi, ta canh chừng."

Linh Quỳnh kinh ngạc nói: "Ngươi không ngủ chung với ta à?"

Lầu Tinh Lạc suýt chút nữa bóp nát cửa sổ.

Cô nói gì vậy?

Ầm ầm ——

Sấm sét rạch ngang bầu trời.

Lầu Tinhn Lạc lui về sau một bước, sắc mặt tái nhợt thêm mấy phần, kiềm chế đôi tay đang run rẩy, rút vào trong tay áo, chậm rãi hô hấp.

Lầu Tinh Lạc không muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể làm gì khác hơn là quay sang hướng Linh Quỳnh.

Hắn tỏ ra không có việc gì nói tiếp: "Ta không buồn ngủ, ngươi ngủ đi."

Linh Quỳnh gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.

......

Ngoài cửa sổ tiếng sấm vẫn rền vang không ngừng, mới đầu Lầu Tinh Lạc còn ngồi ở chỗ cách cửa sổ không xa.

Theo thời gian trôi qua, gian phòng yên tĩnh, khiến hắn không ngừng nhích xa ra, cuối cùng tựa bên giường.

Trên giường còn có một người, cho hắn thêm một phần dũng khí.

Lầu Tinh Lạc tận lực làm lơ tiếng sấm bên ngoài.

Thế nhưng thanh âm kia quá lớn, giống như những chiếc châm nhỏ dầy đặc không ngừng đâm vào người hắn, đâm xuyên qua da thịt, sâu tận xương tủy.

Lòng bàn tay Lầu Tinh Lạc chợt nóng lên, được ai đó nắm.

Hắn vô ý thức cúi đầu.

Tiểu cô nương chẳng biết lúc nào đã tỉnh, ngồi xổm trên giường, dùng một tay kéo hắn, "Lầu Tinh Lạc, ta sợ lắm, ngươi có thể ngủ cùng ta không?"

Thanh âm kia mềm mềm nhu nhu, còn mang theo một ít giọng mũi, không hiểu sao có thêm vài phần ủy khuất.

Trong nháy mắt kia Lầu Tinh Lạc cảm giác giống như sấm sét ngoài cửa sổ đột nhiên xua tan bóng tối trước mặt hắn.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay, xua tan khí lạnh quanh người hắn.

Thật lâu sau, Lầu Tinh Lạc mới nghe thấy giọng nói của mình "Được......"

Hắn muốn từ chối.

Nhưng mà cơ hình như có chút không theo khống chế, trở nên không giống với hắn chút nào.

"Ngươi thật tốt." Ta thật tuyệt! Thay đổi thế giới, thay đổi mình!

"......"

......

Sấm sét ngoài cửa sổ vẫn như cũ.

Lầu Tinh Lạc nằm trên chăn, Linh Quỳnh đắp kín chăn, nằm ngang, hơi thở đều đều kéo dài.

Ánh mắt Lầu Tinh Lạc rơi vào cái màn trên đầu, không có chút buồn ngủ nào.

Có lẽ là bên cạnh có thêm một người, tiếng sấm bên ngoái cũng không còn đáng sợ như vậy.

Hắn sợ sấm là bởi vì có một lần, hắn bởi vì trò đùa quái đản của Lầu Lăng Vũ, bị nhốt một đêm.

Đêm hôm đó sấm chớp không ngừng, lúc đó hắn không lớn lắm, rất sợ hãi.

Cho nên cho dù bây giờ hắn đã không sợ bất kì cái gì, nhưng bóng ma tâm lý của tuổi thơ vẫn sẽ đi theo hắn.

Vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Lầu Tinh Lạc nghiêng mặt qua, muốn nhìn người bên cạnh, ai ngờ Linh Quỳnh đột nhiên xoay người, trực tiếp choàng tay qua ôm hắn như ôm gối ôm.

Lầu Tinh Lạc: "......"

Nếu như lúc trước là do hắn không thấy buồn ngủ nên không muốn ngủ.

Hiện tại chính là do không dám ngủ.

Tiểu cô nương ngủ không ngoan, ôm hắn một lúc, một lúc nữa lại quấn chăn khắp người như con nhộng.

Một hồi nữa sẽ nóng , sẽ đá văng chăn ra, lật lại ôm hắn.

Mới đầu Lầu Tinh Lạc còn thử đẩy nàng ra, nhưng sau quá nhiều lần, cũng dần dần chết lặng.

——— Vạn vật đều có đường phân cách ———

Lầu Tinh Lạc: Ôm được cô vợ trẻ hi hi hi ha ha.

Linh Quỳnh: A, nếu không phải nhờ ta ngươi có thể ôm sao? Trong mơ cũng không có cửa!

Lầu Tinh Lạc:......

Tiểu tiên nữ: Chỉ cần bỏ phiếu, mọi chuyện đều có khả năng!

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~