(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 119: Tận thế của ngài đã được ship tới(2)




Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

"Chỉ có mình cô à?" Phòng Tam Thiên ngẩng đầu hỏi một câu.

Tiểu cô nương cười một chút, trên má hơi hiện lên lúm đồng tiền, vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn, "Đúng vậy nha."

"Cô ấy đi một mình, chúng ta còn có. . ." Phòng Tam Thiên vỗ xuống bên hông, "Tới nơi an toàn trước đã rồi hẵng nói, đứng ở chỗ này mãi cũng không an toàn gì."

"Nhưng chúng ta hết đạn. . ." Trước đó bọn họ bị Zombie truy đuổi, đạn đã sớm dùng hết để đánh rồi.

Phòng Tam Thiên: "Cô ấy không biết đâu."

". . ."

Mấy người bọn họ thương lượng một phen, cuối cùng là đồng ý quyết định của Phòng Tam Thiên.

Đến được nơi an toàn, còn có thể nghỉ ngơi một chút, bổ sung thể lực.

. . .

Linh Quỳnh dẫn bọn họ băng qua đường, đi với không nhanh không chậm, thật sự là với tốc độ đi dạo.

Cô không sốt ruột, nhưng tám người phía sau sốt ruột giùm cô.

Sợ từ trong góc tối nào đó đột nhiên xông ra một con Zombie.

"Đừng khẩn trương như vậy, bọn chúng thường chẳng đến đây đâu."

"Vì sao thế?"

Chẳng biết, có thể là bọn chúng không thích đi bên này." Linh Quỳnh cắn kẹo que, cong môi nở nụ cười, "Nhưng bọn chúng khá thích con đường bên kia."

". . ."

Phòng Tam Thiên không biết Linh Quỳnh đang nói mò, hay là nói thật, nên sau khi suy nghĩ kĩ xong thì hắn cũng không hỏi tiếp.

Băng qua hết đường, đúng thật là không gặp phải Zombie, suôn sẻ giống như là đi dạo sau bữa tối hồi trước mạt thế.

Linh Quỳnh đi vào từ cửa sau của siêu thị.

Rất rõ ràng, siêu thị đã bị người khác cướp sạch.

Quần áo, túi nilon, đồ hộp đã mở. . . Có thể thấy được khắp nơi.

"Phía dưới nhà kho còn đồ ăn." Linh Quỳnh rất hào phóng nói cho bọn họ nơi nào có đồ ăn, "Trên lầu thì còn có quần áo, mấy người cần thì có thể đi lấy. Yên tâm, trong này chắc là không có Zombie đâu."

". . . Chắc là?"

Linh Quỳnh gật đầu: "Ừm, tôi còn chưa đụng trúng."

"Cô không kiểm tra qua à?"

Linh Quỳnh dựa vào cửa thủy tinh của cửa hàng bên cạnh, cắn kẹo que, mơ mơ hồ hồ mà nói: "Siêu thị lớn như thế, một mình tôi nào có thể kiểm tra hết được."

". . ."

Cô không sợ ư!!

. . .

Nhóm của Phòng Tam Thiên phân người thành bốn tổ, chia nhau đi kiểm tra siêu thị, xác định tất cả các cửa đều an toàn.

Siêu thị đúng thật là không có Zombie, nhưng mà lại có vài cỗ thi thể Zombie mặc quần áo của nhân viên siêu thị.

Đoán chừng là bị gϊếŧ bởi những người tới cướp sạch chỗ này.

Phòng Tam Thiên đến nhà kho lấy đồ ăn, bị mấy thùng cả to lẫn nhỏ trong kho làm cho giật mình, lúc ra thì khá bối rồi.

"Phía dưới. . . Có rất nhiều vật tư."

Nghe vậy, tất cả mọi người cũng đi xuống nhìn.

Nhà kho giống như là mới vừa nhập hàng, chưa tiêu thụ gì hết, một kho đầy hàng hóa.

Những ngày nay vì tiết kiệm vật tư, mỗi người bọn họ chỉ có thể ăn một chút.

Bây giờ nhiều vật tư như vậy, cả bọn ăn như chưa từng được ăn.

Linh Quỳnh lười biếng nằm trên ghế sa lon, cầm điện thoại chơi, không có chút ý thức đề phòng tí nào.

Cô chẳng hề có một cảm giác tồn tại nào cả, quá mức yên tĩnh, lúc không nhìn thì giống như cô như đã tàng hình vậy.

Thế nhưng lúc nhìn sang, ngươi lại sẽ phát hiện cô vẫn làm người khác chú ý, là tiêu điểm tồn tại.

Cô nằm trên cái ghế sô pha, cái ghế sô pha ấy trông không phù hợp với những cảnh vật xung quanh, rõ ràng là không thuộc về nơi này.

Nơi này rất trống trải, ghế sô pha lại bày ra ở giữa.

Xung quanh không có vật gì che chắn, chỉ cần có vật nào đó xuất hiện là biết ngay.

Phòng Tam Thiên quan sát bốn phía, phát hiện nơi này tuy cách xa lối ra, nhưng cửa sổ đều rất gần.

Cô gái này. . .

"Điện thoại của cô sao vẫn còn pin?" Một chàng trai nhìn hơi nhỏ tuổi trong đội ngũ không biết đi qua từ lúc nào, tò mò hỏi cô.

Linh Quỳnh không ngẩng đầu mà nói: "Điện thoại trong siêu thị đó, cậu tùy tiện mở một cái thì đều có pin hết cả."

Mắt chàng trai sáng lên, tung tăng đi ôm một mớ điện thoại về, khởi động máy, quả nhiên là có pin thiệc.

Bây giờ không có tín hiệu, cũng không có internet, không gọi điện được, chỉ có thể chơi mấy game offline có sẵn trong điện thoại.

Nhưng bây giờ vẫn còn chơi game offline được, thì đó cũng là một việc rất giảm stress rồi.

Linh Quỳnh chơi tới khi điện thoại hết pin, cô ném điện thoại đi rồi ngồi dậy, chậm rãi duỗi người một cái.

"Cái kia. . . Cám ơn cô đã thu lưu chúng tôi. " Phòng Tam Thiên đi lại cảm ơn.

"Không cần khách khí."

Phòng Tam Thiên: "Tôi còn chưa biết tên của cô?"

"Hứa Vô Yên." Linh Quỳnh mở một bình nước, đầu nghiêng một chút, "Mọi người muốn đi đâu nữa đây?"

"Không biết nữa, chắc ra khỏi thành phố này trước đi." Phòng Tam Thiên thở dài, giữa hai chân mày hiện lên sự lo lắng, "Cứ như bây giờ thì đi chỗ nào cũng không an toàn."

Zombie hoành hành khắp cả thế giới, có chỗ nào an toàn đâu?

Bọn họ cũng chẳng biết bản thân còn có thể sống được bao lâu.

Linh Quỳnh gật đầu tán đồng: "Đúng thế."

"Cô thì sao?" Phòng Tam Thiên thấy Linh Quỳnh không phải rất khó ở chung, cầm một cái ghế ngồi ở đối diện, "Cô định đi đâu?"

Linh Quỳnh nhún nhún vai, "Ở nơi này khá tốt, có ăn có uống."

Phòng Tam Thiên sững sờ, lẩm bẩm nói: "Thế nhưng nơi này đâu đâu cũng có Zombie. . ." Có chỗ nào tốt?

Thành phố B là thành phố lớn, người dân sinh sống ở đây cũng cả mấy vạn người.

Sau khi Zombie bùng phát, 90% người dân đều không đi ra ngoài.

Có thể nghĩ bây giờ nơi này có bao nhiêu Zombie.

Nếu cứ ở đây thì không phải là chịu chết sao?

Linh Quỳnh nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Chỗ nào mà chả có Zombie?"

Phòng Tam Thiên: ". . ."

. . .

Phòng Tam Thiên không dám buông lỏng cảnh giác, hắn sắp xếp người gác đêm, một tổ gồm 2 người.

Hai cô gái trong đội ngũ thi không cần gác đêm, cho nên sáu người còn lại có thể đổi ba lần.

Phòng Tam Thiên cùng một đội viên khác tên là Trương Dương gác đêm ở bên trong.

Lúc hắn thức dậy thì có hướng về phía ghế sô pha nhìn thoáng qua.

Tiểu cô nương nằm trên ghế sô pha, hai chân thon dài thẳng tắp tùy ý đan chéo, đặt trên tay vịn ghế sô pha.

Cô hơi nghiêng mặt, hô hấp nhẹ nhàng, nhìn qua trông ngủ rất ngon.

"Anh Thiên, anh nói xem, cô ấy không có vấn đề gì phải không?" Trương Dương chọc chọc Phòng Tam Thiên, nhỏ giọng dò hỏi.

Phòng Tam Thiên lắc đầu, "Không biết."

Cô gái này rất kỳ quái.

Lúc trước hắn nói chuyện phiếm cùng với cô, muốn nghe ra được chút tin tức gì.

Cô nhìn qua rất phối hợp mà trả lời vấn đề, kì thực không câu trả lời nào đúng trọng điểm.

Ngoại trừ biết cô tên Hứa Vô Yên, còn lại hoàn toàn chẳng biết gì thêm.

"Ngày mai chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đi, không nên dây dưa nhiều chuyện." Phòng Tam Thiên nói.

"Vậy là mặc kệ cô ấy sao?"

". . . Để tính sau."

Gác đêm vừa nhàm chán vừa dễ mệt, Phòng Tam Thiên đi tới đi lui, tránh cho mình ngủ gật.

"Anh Thiên, em muốn đi nhà vệ sinh." Trương Dương mắc tiểu, báo Phòng Tam Thiên một tiếng rồi chạy tới cửa nhà vệ sinh.

Một phút sau, Trương Dương từ toilet chạy ra, thần sắc hoảng loạn.

Phòng Tam Thiên mau chóng chạy tới "Xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương chỉ vào vị trí của toilet, "Bên ngoài. . . Có rất nhiều Zombie."

Toilet có cái cửa sổ, nhưng rất cao, Trương Dương tiến vào nhà vệ sinh thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền trèo lên bệ cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.

Sau đó đã nhìn thấy một đám Zombie ở phía dưới.

Rất đông, nhìn mà nổi hết cả da gà.

"A!"

Phòng Tam Thiên và Trương Dương liếc nhau, cấp tốc chạy ra khỏi toilet.

Bên ngoài tất cả mọi người đều đã tỉnh, Linh Quỳnh cũng đứng dậy ngồi ở trên ghế sô pha, đang dụi mắt.

"Ai kêu thế?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không. . . Tớ không có kêu."

"Tớ cũng không có."

Chỉ có hai cô gái trong đội ngũ, thanh âm mới vừa rồi rõ ràng là tiếng của con gái.

Nếu như không phải trong đội ngũ bọn họ. . .

Đám người nhìn về phía Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh hít hít cánh mũi, cực kì vô tội, "Không phải tôi."

—— ---- Vạn vật đều có đường phân cách—— ----

A a a a a, có phiếu bỏ phiếu nha ~~

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~