Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 46: Bản vương không thể không có kẻ thù




Nhạc Thiên Tuyết thúc ngựa phi nước đại ra khỏi Dạ Thành, xe ngựa của Chiến Liên Thành tuy rất to nhưng di chuyển lại không hề chậm chạp, chạy hết tốc lực tới Song Tử nhai (sườn núi), Nhạc Thiên Tuyết mới miễn cưỡng nhìn thấy đoàn xe ở phía xa kia.

Nàng không nói nhiều lời, lập tức đuổi tới thật nhanh.

Nhạc Thiên Tuyết vừa mới tới gần, đã có kẻ vung đao quát:"Người ở đâu tới?! Dám quấy nhiễu Chiến Vương gia tôn giá!"

Nàng chẳng buồn quan tâm, chỉ la to: "Chiến Vương gia!"

Hạo Nguyệt và Truy Tinh đi phía trước đều quay đầu lại, nhìn thấy là Nhạc Thiên Tuyết, hai người khẽ liếc mắt nhìn nhau, Nhạc Thiên Tuyết này lại đuổi theo tới.

Hạo Nguyệt phất tay một cái, để Nhạc Thiên Tuyết lại gần.

"Nhạc cô nương có chuyện gì? Sao lại đuổi theo tới đây?" Hạo Nguyệt hỏi.

Nhạc Thiên Tuyết nhìn lướt qua đoàn xe, không hề thấy cái gì kỳ quái, vậy chỗ duy nhất có thể giấu người chính là trong xe ngựa rồi.

Nàng đưa tay ra, định kéo rèm lên nhìn.

Hạo Nguyệt hô to một tiếng:"To gan!"

Hạo Nguyệt thân thủ cực nhanh, nháy mắt đã cản Nhạc Thiên Tuyết lại.

Nhạc Thiên Tuyết mặc dù không có nội lực, nhưng chiêu thức thì vẫn còn, kiếp trước quyền pháp của nàng luôn xếp số một số hai, hơn nữa thân thể này lớn lên nhờ tập võ, so thân thủ, Nhạc Thiên Tuyết chắc chắn sẽ không thua!

Hạo Nguyệt kinh ngạc, Nhạc Thiên Tuyết chỉ một chiêu đã hất mạnh tay nàng ra!

Chiếc rèm cũng thuận theo đó bị hất lên, nàng chính là muốn tận mắt chứng kiến, nhưng vừa nhìn vào chỉ thấy bên trong có một mình Chiến Liên Thành.

Người đâu...

Vẻ mặt Nhạc Thiên Tuyết lập tức cứng đờ, mà Chiến Liên Thành liền ngước mắt lên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống nàng!

"Quấy nhiễu bản vương, ngươi đã biết phải bị tội gì?" Chiến Liên Thành lạnh lẽo nói.

Nhạc Thiên Tuyết cười khan một tiếng, không biết làm gì khác hơn đành nói:"Thực ra... Ta thấy Chiến Vương gia đã xuất hành rời khỏi, ta mới đuổi theo muốn đi cùng Chiến Vương gia."

Nhân cơ hội này nàng lách vào trong xe ngựa, dễ dàng hành động.

Ai ai cũng nói Nhạc Thiên Tuyết trước đây theo đuổi Tứ hoàng tử không biết xấu hổ, rốt cuộc Hạo Nguyệt cũng được chứng thực rồi.

Chiến Liên Thành trầm mặt xuống:"Cút ra ngoài."

Nhạc Thiên Tuyết vẫn nói:"Chiến Vương gia, ngươi đừng như vậy mà."

Chiến Liên Thành nghiêng đầu, ánh mắt vẫn lạnh lẽo âm u như trước, khiến người ta không dám nhìn trực diện.

Nhạc Thiên Tuyết mím môi, lại nói:"Chiến Vương gia, ta nói thật với ngươi, ta không nỡ bỏ ngươi đi, ngàn dặm xa xôi đuổi theo, ngươi lại đuổi ta đi như thế?"

Nếu vào được bên trong, nàng không tin Chiến Liên Thành sẽ không lộ ra sơ sót.

Vốn không muốn dính líu gì đến Chiến Liên Thành, nhưng bây giờ Nguyên Thiên Tứ đã bị bắt đi rồi, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Chiến Liên Thành nghe xong một câu này, tay hơi khựng lại, hắn quay sang nhìn chằm chằm nàng, nói: "Trước đó bản vương kêu ngươi làm một chuyện, ngươi còn nhớ ngươi là đã từ chối bản vương như thế nào không?"

Nhạc Thiên Tuyết cười ha ha, cố không để lộ bất kì sơ hở gì.

Nàng bỗng chắp tay lại nói:"Thực ra lúc đó là cự tuyệt để ra vẻ mời chào, ta không nghĩ Vương gia chỉ tìm ta một lần..."

Chiến Liên Thành đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn, hắn nhắm mắt lại nói:"Nói như vậy, ngươi là đang tính kế với bản vương? Ngươi nghĩ bản vương sẽ tìm ngươi một lần nữa?"

Nhạc Thiên Tuyết vội vàng gật đầu: "Ai ngờ Vương gia không tìm ta, ta không có cách gì hơn là phải tự mình đuổi theo."

Chiến Liên Thành ngồi tựa trên gối mềm, người không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tuyết đến nửa ngày, cuối cùng cũng nói một câu:"Trở về Chiến Vương phủ rồi nói."

Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, bất kể là như thế nào, Chiến Liên Thành đã cho nàng đi theo rồi, chỉ là Nguyên Thiên Tứ rốt cuộc đang ở nơi nào, nàng tạm thời vẫn chưa có manh mối.

Xe ngựa tiếp tục tiến thẳng về phía trước, Nhạc Thiên Tuyết lại gật gù buồn ngủ đến nơi, đột nhiên, Chiến Liên Thành đẩy nàng lên, nói: "Cẩn thận đi!"

Nhạc Thiên Tuyết lập tức sực tỉnh, còn mơ màng chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, xe ngựa bỗng chấn động mạnh một cái!

Nàng lảo đảo vội chống lấy bậu cửa sổ, vẻ mặt thoáng sợ hãi.

Chiến Liên Thành dù luôn trầm ngâm mặt lạnh, nhưng vẫn không quên nói móc Nhạc Thiên Tuyết một câu:"Mất cảnh giác như ngươi, không biết đã bị giết bao nhiêu lần."

Nhạc Thiên Tuyết cười khổ, chẳng phải là nhờ có thị vệ nhiều vô số kể nên hắn mới không cần lo lắng gì sao.

Thật không ngờ được, ở đây đã có người âm thầm mai phục!

Nàng vén rèm lên nhìn, đã đi đến lưng chừng Song Tử nhai, bên cạnh sườn núi đột nhiên có mấy quả cầu lửa khủng bố lăn xuống!

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh:"Nguy rồi, kiểu này thì không thể tránh được rồi!"

Chiến Liên Thành còn bình tĩnh như không nói:"Vừa nãy kêu ngươi biến, ngươi không biến, chính ngươi nói muốn đi cùng, còn có thể trách ai?"

Nhạc Thiên Tuyết lườm hắn một cái:"Ngươi đã sớm biết có mai phục?! Sao vừa nãy còn không nói rõ cho ta biết?!"

"Là ngươi nói không nỡ bỏ bản vương." Chiến Liên Thành thản nhiên đáp, lời nói mạch lạc rõ ràng, không có nửa phần chột dạ.

Nhạc Thiên Tuyết khẽ cắn răng, cái tên giả què chết bầm!

Hỏa cầu bốc cháy hừng hực lăn xuống, Hạo Nguyệt và Truy Tinh xông lên một kiếm chém đôi hỏa cầu ra!

Đúng lúc này, hơn mười tên hắc y nhân đột nhiên từ đâu lao ra!

Nhạc Thiên Tuyết nhìn một màn này, không nhịn được thở dài nói:"Chiến Vương gia, ngươi thực sự có nhiều kẻ thù a."

Lần trước ở Hành cung Thái Tử cũng thế, lần này ở Song Tử nhai cũng thế, nàng quả thực là phục Chiến Liên Thành rồi, hắn có thể sống được đến bây giờ đúng là tài.

Chiến Liên Thành uống một hớp trà, ung dung nói:"Nhạc Thiên Tuyết, nếu như bản vương không có kẻ thù, cũng đồng nghĩa bản vương không còn gì khác."

Nhạc Thiên Tuyết lè lưỡi, hắn còn lấy làm vẻ vang cơ đấy!

Người đánh xe vội vã thúc ngựa chạy nhanh khỏi đây, dù sao Song Tử nhai này, vô cùng nguy hiểm.

Hạo Nguyệt cùng Truy Tinh cũng bận bịu hộ giá, xe ngựa vừa rời đi, thị vệ Vương phủ vừa đánh một trận với hắc y nhân, phút chốc máu đã chảy thành sông!