Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 31: Đấu cờ




Nhạc Thiên Tuyết nhìn xuống bàn cờ, không nhịn được trợn trừng mắt một cái.

Nàng nói: "Chiến Vương gia, nếu ta giúp ngươi thắng, năm ngàn lạng bạc ngươi sẽ chia cho ta phân nửa?"

Chiến Liên Thành dường như không quan tâm gì lắm đến tiền bạc, chỉ lãnh đạm nói: "Được."

Nhạc Thiên Tuyết lập tức phấn chấn khắp mình, nhìn một lượt thế trận trên bàn cờ, quả thật là đã đến tàn cục rồi, cờ trắng vây công cờ đen, không còn đường để đi, hơn nữa hình như cũng không còn cách nào để phản kích.

Nàng cau mày, chăm chú nhìn bàn cờ.

Phó Kiêu thấy nàng chú tâm như thế, liền bĩu môi nói: "Nhạc tiểu thư, hôm nay xem ra ngươi không kiếm được đồng nào rồi, bản tướng dù sao cũng là đệ nhất cao thủ kỳ nghệ (người chơi cờ) trong Thiên Long quốc này. "

Nhạc Thiên Tuyết không thèm ngẩng đầu lên, nhưng miệng vẫn không quên đả kích Phó Kiêu một câu: "Làm người không nên quá kiêu ngạo, (*)thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."

(*): Ý nói người giỏi ắt có người giỏi hơn.

Ánh mắt của nàng chăm chăm nhìn bàn cờ, bỗng nhiên từ đáy mắt lóe lên một tia sáng khác thường.

Nàng cầm một quân đen, hỏi: "Tiền đánh cược của các ngươi như thế nào?"

"Nếu như ngươi thắng, liền có năm ngàn lạng bạc, nếu thua, liền mất một vạn lượng." Phó Kiêu thản nhiên nói: "Đương nhiên, tiền thua này, là do Chiến Vương gia trả."

"Như vậy à..." Nhạc Thiên Tuyết lông mày nhíu lại, trực tiếp cầm quân đen tùy tiện hạ xuống bàn cờ.

Phó Kiêu đầu óc nhất thời choáng váng, Nhạc Thiên Tuyết này rốt cuộc là có biết chơi cờ hay không, lại còn tự ép mình vào đường cùng là sao?!

Ván cờ vốn có thể vẫn vớt vát được phần nào, nhưng bây giờ thì đến một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không có...

Dạ Thành chủ cũng không nhịn được nói: "Nhạc cô nương, bước đi này của ngươi thực sự không tốt a."

Mà Chiến Liên Thành thì đã sớm đen mặt, Nhạc Thiên Tuyết này có phải là cố ý hay không?

Xe ngựa cất bước chầm chậm bình ổn, ngồi trong xe ngựa cũng không cảm giác được một chút lắc lư chòng chành.

Nàng cười tươi rói nói: "Ta đã tận lực, Chiến Vương gia, là ngươi gọi ta chơi cờ, chứ không phải là ta xin ngươi chơi."

Nữ nhân này!

Chiến Liên Thành ánh mắt như tóe ra lửa, nhìn chằm chằm nàng, suýt chút nữa đã đưa tay lên bóp chết nàng.

Vừa nãy nhìn dáng dấp chú tâm kia của nàng, còn tưởng rằng nàng sẽ vì bạc mà giúp hắn thắng, ai ngờ làm đến đây nàng đã nói tận lực.

Tận lực sao?

Hắn không tin!

Phó Kiêu nghe xong một lời này, nhịn không được liền bậc cười thành tiếng.

Có mưu đồ, hắn có thể nhìn ra được, Nhạc Thiên Tuyết qua đây cốt là để Chiến Liên Thành thua tiền!

Phó Kiêu xòe ra năm ngón tay thon dài, hí hửng nói: "Chiến Vương gia, hồng nhan họa thủy, trả tiền cược!"

Chiến Liên Thành đưa mắt lườm hắn một cái: "Còn sợ bản vương quỵt tiền?"

Phó Kiêu cao hứng thu tay về, tài sản của Chiến Liên Thành không nói cũng biết là giàu nhất Thiên Long quốc rồi , một vạn lượng bạc tí ti kia làm sao hắn có thể thiếu được?

Ngân phiếu trao xong, Chiến Liên Thành liền quay sang nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tuyết: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi đánh cược với bản vương một trận."

Lộ trình đi Dạ Thành này vốn tẻ nhạt, vui đùa một chút cũng chẳng sao.

Nhạc Thiên Tuyết đứng dậy nói: "Chiến Vương gia, ta đã nói là không biết chơi cờ."

Chiến Liên Thành nhìn một quân nàng vừa hạ xuống đã chặn hết đường công kích, như vậy mà nói là người không biết chơi cờ sao?

Hắn nhàn nhạt nói tiếp: "Ngươi thắng, một vạn lượng, ngươi thua, một trăm lạng."

Phó Kiêu trợn trừng mắt lên, Chiến Liên Thành đúng là có tiền liền tùy hứng! Tiền đặt cược như vậy mà cũng nói ra!

Nhạc Thiên Tuyết dường như vẫn chưa thoả mãn, nói: "Chiến Vương gia, ngươi có tiền như vậy, một vạn lượng ngươi cũng không cảm thấy ngại? Chi bằng lấy hai vạn lượng luôn chứ?"

Phó Kiêu cùng Dạ Thành chủ đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, Nhạc Thiên Tuyết yêu cầu này mà cũng có thể nói ra sao?

Khắc sau hai người lại càng thêm kinh ngạc, Chiến Liên Thành thế nhưng đã đồng ý rồi.

Nhạc Thiên Tuyết thu dọn bàn cờ, nói: "Không biết Chiến Vương gia có muốn chơi trò mới hay không?"

Hắn khẽ liếc nàng một chút, ý bảo nàng nói tiếp đi.

Nhạc Thiên Tuyết dọn xong bàn nói: "Chơi cờ ca-rô thì sao?"

Cờ ca-rô?

Phó Kiêu và Dạ Thành chủ đúng là chưa từng nghe nói, đến Đệ nhất kỳ nghệ Phó Kiêu này, cũng chưa từng nghe nói có loại cờ gì gọi là ca-rô.

Trái lại Chiến Liên Thành lại cảm thấy rất hứng thú, khóe miệng khẽ nhếch tạo nên độ cong nho nhỏ.

Ngón tay của hắn hơi động: "Nói xem thử."

Sau đó, Nhạc Thiên Tuyết giảng giải một lượt các cách chơi, Chiến Liên Thành đúng là cảm thấy rất đơn giản.

Hắn cầm lấy quân trắng, từ tốn nói: "Bản vương sẽ cố hết sức đùa với ngươi một chút, dù sao cái đầu kia của ngươi cũng không đại thông minh, chỉ có thể chơi những thứ này."

Nhạc Thiên Tuyết cảm nhận được khinh bỉ, nàng bĩu môi, nói: "Chiến Vương gia, chơi cái này cũng cần động não. Muốn thắng ta một trăm lạng, vậy thì tới đây."

Phó Kiêu chăm chú nhìn, dù sao đây cũng là trò chơi mới, hắn thấy rất hứng thú.

Nhạc Thiên Tuyết đầu tiên hạ cờ, Chiến Liên Thành cũng đuổi theo sát sao, Nhạc Thiên Tuyết hạ xuống liên hoàn, từng quân đều bị Chiến Liên Thành chặn lại, đồng dạng, Chiến Liên Thành hắn cũng không chiếm được bất kì lợi thế nào.

Cứ thế thời gian một chén trà trôi qua, Nhạc Thiên Tuyết đột nhiên hạ xuống một quân cờ, miệng nở nụ cười thâm sâu nói: "Chiến Vương gia, nhìn rõ ràng đi kìa."

Ba người bọn họ vừa nhìn, hóa ra là Nhạc Thiên Tuyết khôn khéo dẫn dụ, sắp đặt thế trận, chiếm được lợi thế lớn.

Chiến Liên Thành nhíu mày, Nhạc Thiên Tuyết ngồi cười đến xán lạn, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.

Sau đó, Chiến Liên Thành liên tục chịu thiệt thòi, Nhạc Thiên Tuyết thì liên tục tấn công, cuối cùng, khi hắn hạ cờ xuống, đã phát hiện mình không còn đường thoát nữa rồi.

Nói cách khác, Chiến Liên Thành đã thua.

Nhạc Thiên Tuyết chắp tay về phía hắn, cười tươi rói: "Cảm ơn ba vạn lượng của Chiến Vương gia! Vương gia quá hào khí rồi!"

Phó Kiêu định mở miệng bật cười, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của Chiến Liên Thành đang rất u ám, hắn liền nín thinh.

Tuy rằng là Tả thừa tướng, nhưng khi Chiến Liên Thành ở trước mặt, hắn cũng không dám làm càn quá mức a...