Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Nàng mím môi. Nói: "Nguyên lai người kia là ngươi. Khi đó ta còn đang nghĩ, Nếu để cho ta biết là kẻ nào, nhất định sẽ đào đôi mắt của hắn ra, để xem hắn như thế nào mà nhìn nữa."
Chiến Liên Thành ngược lại đó là có chút bất đắc dĩ. Nói; "Ta đây chân đã thành như vậy rồi, Nàng còn muốn đào đôi mắt của ta ra, vậy bảo ta sống làm sao đây."
Hiện tại, Nhạc Thiên Tuyết biết chuyện kia là như thế này rồi, tự nhiên là sẽ không làm vậy nữa. Nàng liền tranh thủ đẩy Chiến Liên Thành ra ngoài, đóng cửa lại, rồi đem quần áo đều mặc cho chỉnh tề lại.
Mở của ra, Chiến Liên Thành còn đợi nàng ở bên ngoài, Nàng chầm chậm đi ra, cũng không biết nên làm thế nào.
Nhìn kỹ lại, nguyên lai nàng là gầy đi không ít, hơn nữa ánh mắt cũng là trầm ổn hơn xưa nhiều.
Chiến Liên Thành vút ve gò má của nàng. Nói: "Nhìn nàng gầy đi rồi... Nàng không cần lo lắng nữa, thù này ta nhất định sẽ giúp nàng báo."
Nhạc Thiên Tuyết cũng tùy ý, vừa gật đầu vừa nói: "Lúc trước là ta quá mức xúc động rồi, nếu không phải ta quá vội vàng đem thi thể mẹ ta đoạt lại, khả năng sự tình sẽ không thay đổi thành như vậy. Tiếp đến đây,Ta nhất định phải bảo đảm sự tình không có biến mới hành động được. Bằng không, chỉ có tự thương hại chính mình. Đã có nhiều biến cố xảy ra, cho nên chúng ta tiếp đến nhất định phải bảo trì bình tĩnh, không thể để xuất hiện thêm sơ xuất nào nữa.”
Chiến Liên Thành nghe xong cũng khẽ gật đầu. Hắn chẳng qua cũng không ngờ tới lão Hoàng Đế lại có thể coi trọng Đồng Thiên Trường đến thế.
Lúc này đây lão Hoàng Đế cũng là không để ý đại cục, tình cảnh Thiên Long quốc có thể nói là tương đối nguy hiểm. Hiện nay giao tranh với Lương Tấn quốc đã là một việc rất khó rồi, đã thế Nước Mục vẫn còn đang ngồi yên lặng theo dõi kỳ biến đấy.
Chiến Liên Thành nói: "Sự tình tiếp theo liền giao cho ta thôi."
"Đúng rồi. Tô Tô trở về rồi." Nhạc Thiên Tuyết nói."Ta dùng binh phù của cha ta dụ dỗ Ngọc Chỉ Dương. Vốn là muốn khiến cho chàng chú ý, nhưng Ân Tô Tô lại phát hiện ra ta trước, liền theo đó cứu ta ra."
Chiến Liên Thành có chút nhíu mày. Nói: "Lại là nàng ta,Nàng ấy bây giờ đang ở đâu, không bằng làm cho nàng cũng đến dừng chân ởchiến Vương Phủ"
Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần phải như vậy, Nàng cũng có chỗ của mình rồi, hai ngày nữa nàng sẽ đến tìm ta đấy."
Chiến Liên Thành khẽ gật đầu, liền cũng thuận theo ý thích của nàng.
Hạo Nguyệt sớm đã phân phó phòng bếp chuẩn bị một một ít thức ăn. Nhạc Thiên Tuyết ban đêm cũng không thấy đói bụng mấy, chỉ tùy tiện ăn vài miếng.
Chiến Liên Thành lúc trông thấy tay của nàng có dấu vết mang qua còng tay, ánh mắt một mực tối sầm lại, cực kỳ mất hứng.
Ngọc Chỉ Dương lại dám đối xử với nàng như thế, hắn sẽ nhớ kỹ mối thù này.
Chiến Liên Thành nhìn nàng nói: "Hôm nay có phần quá vội vàng, Ta cũng không kịp làm bánh ngọt cho nàng dùng rồi."
Nhạc Thiên Tuyết cũng không để tâm việc này lắm, hiện tại nàng đối với việc ăn uống đã không có yêu cầu cao như vậy nữa.
Nàng là đang lo lắng cho Hoa Đào cùng với thảo dược của mình. Liền hỏi: "Chàng có từng thấy qua Hoa Đào ở đâu không."
"Ta sau khi trở về, cũng có phát tán người đi tìm nàng ta rồi, nhưng vẫn không có phát hiện gì." Chiến Liên Thành nói."Ta biết rõ cái luyện dược đỉnh kia là bảo bối của nàng. Vốn là muốn muốn giữ gìn cẩn thận, nhưng là không vẫn có tìm được, không biết có hay không bị người trong nội cung cầm đi."
Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu. Nói: "Vậy hẳn là Hoa Đào cầm đi rồi, sẽ không có gì đáng ngại đâu, Ta ngày mai đi tìm nàng, cũng không biết nàng có xảy ra chuyện gì không nữa."
Đoàn người Thanh Dương hẳn là tại căn nhà nhỏ chỗ ấy thôi, cũng không biết tình hình hiện tại như thế nào.
Thời gian qua đi nhanh, đêm đã về khuya, Nhạc Thiên Tuyết khẽ ngáp một cái, cũng đã khá mệt nhọc rồi.
Nơi này là gian phòng của Chiến Liên Thành. Nhạc Thiên Tuyết hỏi: "Ta đêm nay ở chỗ nào."
Chiến Liên Thành nói: "Đi ngủ ở đây."
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Nói: "Cái gì? Ở đây chàng còn có cái giường khác à."
Chiến Liên Thành liền lôi kéo tay của nàng. Nói: "Cùng ngủ một chỗ a."
Nhạc Thiên Tuyết sợ tới mức vội vàng rút tay về, đề phòng nhìn hắn."Chàng đây là đùa giỡn lưu manh gì đây."
"Cái này làm sao có thể nói như vậy đây, còn có người nào dám cùng nàng đùa giỡn lưu manh à, người nọ phải chăng là không sống nữa." Chiến Liên Thành nói."Ta đoán Ngọc Chỉ Dương một tháng này đều không dám đối với nàng làm cái gì đi, cho nên lúc này đây hắn mới còn được sống mạnh khỏe đấy. Bằng không hắn cũng là chịu khổ dưới độc thủ của nàng rồiđúng hay không. Nhưng mà ta không giống như vậy nha, Ta là phu quân chưa qua cửa của nàng… À không đúng... Nàng là nương tử chưa qua cửa của ta. Cái này mới quan trọng đấy”
Nhạc Thiên Tuyết sau khi nghe thấy một câu này, cũng là không nhịn được bật cười ra tiếng.
Liên tục một tháng qua, tâm tình nàng chìm trong đê mê, cũng chỉ có thời điểm nhìn thấy Chiến Liên Thành mới có thể thấy tốt lên.
Nàng cười, rồi sờ lên mặt Chiến Liên Thành. Hắn bây giờtràn ngập ôn nhu, không giống như trước cứ băng lãnh lạnh lùng. Nàng lên tiếng: "Nguyên bản, chúng ta cũng là kết hôn rồi đấy, cha cũng sẽ được nhìn thấy chúng ta kết hôn."
Nàng đoán. Nhất định là Nhạc Hòa cũng đã nhận ra cái gì, nên liền vẫn muốn đem Nhạc Thiên Tuyết nhanh cho gả ra ngoài.
Đem binh phù giao lại cho nàng, Nhạc Hòa mặc dù có chút cuồng ngạo, bất quá tâm tư cũng là kín đáo.
Chiến Liên Thành nói: "Vậy bây giờ liền kết hôn. Như thế nào??."
Nhạc Thiên Tuyết hãy còn sững sờ.
Chiến Liên Thành đã là lôi kéo Nhạc Thiên Tuyết đến một bên, vừa hay ở đây cũng có một cái tượng Bồ Tát.
Chiến Liên Thành lôi kéo Nhạc Thiên Tuyết quỳ xuống. Nhạc Thiên Tuyết vẫn có chút sửng sốt. Nàng chỉ nghe thấy Chiến Liên Thành nói: "Bồ Tát ở trên. Ta Chiến Liên Thành muốn cùng Nhạc Thiên Tuyết kết làm phu thê. Thiên Địa làm chứng. Bồ Tát nương nương cũng xin làm chứng cho hôn lễ này. Ta xin thề: Ta đối với Nhạc Thiên Tuyết tình so với kim còn vững chắc hơn, đời này nguyện chỉ yêu duy nhất mình nàng, không xa không rời nữa bước, vĩnh viễn bảo hộ nàng”
Nhạc Thiên Tuyết nghe xong vẫn có chút hoảng hốt. Cái này là nói cái gì đây.
Chiến Liên Thành sau khi nói xong. Liền nhìn xem nàng."Không thể chỉ có mình ta nói được, nàng cũng nói một chút đi."
Nhạc Thiên Tuyết ấp úng."Ta... Ta... Bồ Tát..."
Chiến Liên Thành lại hỏi: "Chẳng lẽ nàng không muốn gả cho ta."
Nàng lắc đầu. Chẳng qua là Chiến Liên Thành làm như vậy quá đột ngột. Nàng còn không có phản ứng kịp.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của Bồ Tát, giống như là đang đối với nàng cười đấy.
Nhạc Thiên Tuyết liền nói: "Ta... Bồ Tát nương nương ở trên. Ta cũng nguyện ý. Vậy... Mời Bồ Tát làm chứng. Chúng ta hôm nay kết làm phu thê ."
Chiến Liên Thành thấy bộ dạng cà lăm của nàng, chính là lập tức lôi kéo nàng dập đầu làm lễ.
Sau khi bái ba lạy,Chiến Liên Thành liền đi rót hai ly rượu, hắn muốn làm trọn vẹn những điều này, muốn uống rượu hợp cẩn.
Nhạc Thiên Tuyết cũng có chút ngượng ngùng. Lên tiếng: "Không thể tưởng được chàng cũng chú trọng những thứ này như vậy a."
Chiến Liên Thành nói: "Đó là tự nhiên, hôm nay chẳng qua là làm một cái lễ nhỏ, qua ít ngày nữa Ta chắc chắn sẽ cho nàng một cái đại hôn long trọng.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là không quá chú trọng những thứ này. Dù sao nàng tư tưởng có chút cởi mở. Chính là cảm thấy những thứ này cũng không sao.
Nàng cũng là thoáng gật đầu. Nói: "Chuyện này không vội, qua một thời gian nữa làm cũng không sao cả."
Chiến Liên Thành liếc nhìn nàng, đánh một chưởng ra, những ánh nến trong phòng đều bị dập tắt, chỉ để lại vài ngọn nến lắc lư cháy.
Khóe miệng của hắn quyến rũ ra. Nói: "Vậy có phải hay không có thể cùng ngủ một chỗ."
Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ."Ta còn cho là người thật lòng muốn lấy ta, nguyên lai chỉ là vì muốn ngủ cùng một chỗ thôi."
Nàng bỗng hét lên một tiếng. Nguyên lai Chiến Liên Thành đã đem nàng ôm lấy đi đến bên giường rồi.
Nhạc Thiên Tuyết có chút lo sợ, một trận gió thổi qua, toàn bộ ngọn nến kia đều bị tắt hết.