Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 18: Sống sót




Hiền phi đang định mở cửa xông vào, Truy Tinh đã nhanh chóng cản lại: "Hiền phi nương nương, nên đợi đến khi Nhạc cô nương ra ngoài."

Hiền phi mím môi, đây là ý của Chiến Liên Thành. Hơn nữa Chiến Liên Thành hắn cũng sớm rời đi rồi, còn để lại Truy Tinh ở đây canh gác.

"Nhạc Thiên Tuyết? Hoàng nhi của bản cung rốt cuộc thế nào rồi?" Hiền phi hỏi vọng vào.

Nhạc Thiên Tuyết lúc này đang thắp lại ngọn nến, nghe thấy Hiền phi nói thế, lại quay đầu lại nhìn Ngọc Nam Phong.

Nàng đảo mắt từ trên xuống dưới một lúc mới đáp lại: "Tứ hoàng tử bình an rồi, nhưng Hiền phi nương nương lúc đi vào cũng phải cẩn thận một chút, tránh ồn ào ảnh hưởng đến Tứ hoàng tử tĩnh dưỡng."

Ngọc Nam Phong hôn mê nửa ngày, vào lúc này mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy giọng nói của Nhạc Thiên Tuyết, hắn bắt đầu cảm thấy chán ghét kinh khủng, muốn kêu nàng ngậm miệng lại nhưng hắn căn bản một chữ cũng không thốt lên được.

Bất quá lúc này, hắn lại nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết thay thuốc cho hắn, vẻ mặt chăm chú, trong cơn mông lung, dáng dấp kia của nàng tự nhiên trở nên đẹp đẽ cực kỳ.

Ngọc Nam Phong cũng chẳng biết sao, bỗng nhiên ảm thấy Nhạc Thiên Tuyết cũng không đến nỗi chán ghét như vậy.

Nhạc Thiên Tuyết trước đây một mực bám theo hắn, nói hắn là chân mệnh thiên tử của nàng, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên lại bị bám chặt như đĩa nên đâm ra chán ghét nàng, cái thể loại tiểu thư ngu ngốc ấy.

Nhưng hiện tại hắn lại phát hiện, thực ra Nhạc Thiên Tuyết cũng có lúc thùy mị như thế...

Đúng lúc này, phía bên ngoài viện truyền đến một âm thanh dõng dạc trang nghiêm: "Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

Hiền phi cùng Ngọc Cô Hàn nhất thời sững sờ, Hoàng hậu sao lại xuất cung đến đây?

Hoàng hậu một thân váy trắng trang nhã, chậm rãi tiến vào, nàng vẫn như cũ dáng dấp ung dung mà cao ngạo, ngược lại hoàn toàn với Hiền phi bởi vì lo lắng không thôi mà dáng dấp trở nên tiều tụy xanh xao.

Hiền phi cúi chào thỉnh an Hoàng hậu, thế nhưng trong miệng nàng lại nói: "Hoàng hậu tỷ tỷ mặc trang phục như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"

Váy trắng trang nhã trên người Hoàng hậu lúc này, chỉ dành để mặc khi có tang sự mới phải lẽ.

Nhưng Hoàng hậu lại mặc khi đến đây, chẳng phải là đang trù Ngọc Nam Phong chết?

Ngay cả Hiền phi vẫn luôn một mực nịnh hót ở trong cung chỉ để có đường sinh tồn, lúc này đây cũng chẳng màng nói lời nào bởi đây là chuyện liên quan hoàng nhi của nàng.

Hoàng hậu hít một tiếng: "Bổn cung không có ý gì, chỉ là nha đầu Nhạc Thiên Tuyết kia vốn chẳng có bản lãnh gì, đã hơn nửa ngày trôi qua rồi, mà vẫn không hề có một chút tiếng động nào, lẽ nào Hiền phi muội muội còn không biết như vậy có nghĩa là gì sao?"

Sắc mặt Hiền phi trong nháy mắt trở nên trắng bệch, tỷ tỷ rõ ràng là muốn khiêu khích!

Nàng nắm chặt bàn tay, nói: "Hoàng hậu có cần phải phán đoán nhanh như vậy không? Hoàng nhi của thần thiếp phúc lớn mạng lớn, nhất định chắc chắn sẽ sống sót vượt qua ải này."

Hoàng hậu khẽ cười một tiếng: "Hiền phi muội muội hà tất phải tự lừa dối bản thân như vậy, đến cả thái y còn không có biện pháp, chỉ bằng một cái tiểu nha đầu Nhạc Thiên Tuyết thì cứu được Tứ hoàng tử sao?"

Vào lúc này, sắc mặt Hiền phi càng trở nên tồi tệ hơn, so với tờ giấy trắng cũng chẳng khác là bao.

Hoàng hậu thấy Hiền phi không lên tiếng liền đắc ý cười: "Người đâu, đến mở cửa ra, Nhạc Thiên Tuyết chỉ muốn ở bên trong kéo dài thời gian thôi."

Thế nhưng thái giám vừa mới tới gần, cánh cửa phòng liền mở ra từ bên trong.

Nhạc Thiên Tuyết đứng ở cửa, nghe thấy bên ngoài ầm ỹ như vậy, nàng chẳng lẽ lại không thấy mệt mỏi?

Nàng đứng nhìn Hoàng hậu, lại quay sang nhìn Hiền phi, mới nói: "Hoàng hậu nương nương cũng tới? Thần nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương."

Nhạc Thiên Tuyết cũng đâu phải ngốc tử, Hoàng hậu này nhất định là chĩa mũi tên về phía Nhạc gia nàng, mẫu thân của Hoàng hậu Dương gia muốn ở trong cung một tay che trời, Nhạc Hòa không đồng thuận nên một mực bị nhắm vào.

Dương Hoàng hậu chính là muốn dựa vào cơ hội duy nhất này để diệt trừ Nhạc gia?

Nếu như là vậy... Nhạc gia bây giờ đích thật là gặp rắc rối rồi.

Dương Hoàng hậu nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết đi ra, đúng là hơi kinh ngạc, dáng dấp kia của Nhạc Thên Tuyết hoàn toàn là tự tin thập phần, lẽ nào nàng thật sự đã cứu sống Ngọc Nam Phong?

Hiền phi liền vội vã tiến lên, trong giọng nói cũng có chút run rẩy: "Nhạc Thiên Tuyết, hoàng nhi của bản cung thế nào rồi?"

Nhạc Thiên Tuyết cũng hiểu rõ tâm tình của người mẫu thân, cho nên nàng cũng không đứng chắn đường làm gì, liền nói: "Tứ hoàng tử mạnh khỏe vô sự, Hiền phi nương nương vào xem một chút đi."

Hiền phi cũng không nhiều lời, lập tức đi vào, đến bên giường nhìn thấy Ngọc Nam Phong bình an vô sự, qua này thời gian một nửa ngày trời, sắc mặt hoàng nhi cũng thay đổi tốt hơn rất nhiều, tâm tình người mẫu thân mới yên ổn phần nào.

Xúc động một hồi, Hiền phi liền để cho thái y vào bắt mạch.

Lão nhân của Thái y viện, họ Lý, vội vã bước vào, vừa nãy hắn là chẩn đoán bệnh Ngọc Nam Phong đã không có thuốc nào cứu chữa được, nhưng bây giờ mạch đập của Ngọc Nam Phong cùng người bình thường không khác là mấy, chỉ hơi hư yếu một chút, chuyện này...căn bản là không thể nào!

Sắc mặt Lý Thái lộ rõ vẻ kinh ngạc, lần nữa quay xuống nhìn vết thương của Ngọc Nam Phong, phát hiện miệng vết thương không biết là dùng đồ vật gì khâu lại.

"Sao có thể có chuyện đó..." Lý Thái y tay bỗng run rẩy nói.

Ngọc Nam Phong trước đó rõ ràng đã là người sắp chết đến nơi, thế mà mạch đập bây giờ bình ổn như vậy, trong thời gian ngắn như vậy, chuyện này hoàn toàn là không thể nào!

Hiền phi thấy thế vội hỏi: "Lý Thái y, ngươi đừng nói là có chuyện gì đấy? Tứ hoàng tử thế nào rồi?"

Lý Thái y lúc này mới ý thức được liền chấn tĩnh nói: "Bẩm Hiền phi nương nương, Tứ hoàng tử không việc gì, chỉ là chứng hư khí huyết hơi yếu một chút, chỉ cần cẩn thận điều trị, vài ngày sau sẽ không lưu lại di chứng gì."

Hiền phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt lấy tay Ngọc Nam Phong, suýt chút nữa là xúc động đến khóc lên.

Nửa ngày vừa rồi nàng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại không thôi, chỉ thiếu chút nữa là không gượng qua được rồi.