Trần sắc Kim cũng là có chút điểm tức giận. Bất quá hắn nếu không phải trông chờ Nhạc Thiên Tuyết cứu mình. Không để mình ở tay Dương NỊnh nhất định sẽ chặt tay hắn.
Hắn đành phải là không nói lời nào.
Dương Nịnh hừ một tiếng. hạo Nguyệt là người của Chiến Liên Thành. Từng tại trong nội cung giết người qua. rất không coi ai ra gì đấy. Dương Nịnh tự nhiên là sợ nàng sẽ giết mình.
Lúc này. Dương Nịnh nói: "Ta cũng không thèm cái lượng bạc kia. Phế vật này liền tặng cho ngươi a."
Nhạc Thiên Tuyết nhướng nhướng lông mi. Vậylà cầu còn không được đây.
Hạo Nguyệt thấy Nhạc Thiên Tuyết chỉ lệnh. Lúc này mới thả Dương Nịnh ra.
Dương Nịnh mới nói: "Các người cho rằng có Chiến Vương gia làm chỗ dựa nên kiêu ngạo như vậy sao. Thái tử điện hạ là sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Cha ta cũng sẽ không bỏ qua đâu."
Nhạc Thiên Tuyết cười cười. Cũng không để trong lòng. Cái này vốn chính là bất thường rồi. Nàng cũng lười nhìn sắc mặt của Ngọc Cô Hàn cùng dương thừa tướng.
Đợi Dương Nịnh rời đi. Nhạc Thiên Tuyết liền cho người viết văn tự bán mình . Lại để cho Trần sắc Kim Đại Thủ Ấn.(điểm chỉ)
"Ngươi... Ta không nên..." Trần sắc Kim nói.
Nhạc Thiên Tuyết nói ra: "Ta cho ngươi biết. Mạng của ngươi là do ta cứu đấy. Ngươi bây giờ nếu mà đi ra khỏi nơi này. Không có chỗ dựa là ta. Dương Nịnh khẳng định sẽ giết ngươi."
Trần sắc Kim sắc mặt như tro. Hối hận không thôi. Không thể tưởng được chính mình lại rơi vào hoàn cảnh bùn đen như vậy.
Hắn nói: "Nhạc tiểu thư. Ta liền cầu ngươi bỏ qua cho ta đi."
"Buông tha ngươi. Vừa rồi ta thấy ngươi muốn phá y quán của ta thật cao hứng nhé. Vừa rồi có gan mà. Hiện tại làm sao lại không có gan nữa rồi. Ngươi ký cái văn tự bán mình này đi. Ở trong y quán này xem bệnh. Ta một phân tiền cũng sẽ không đưa thiếu cho ngươi." Nhạc Thiên Tuyết nói ra.
Trần sắc Kim sững sờ. Không thể tưởng được Nhạc Thiên Tuyết yêu cầu vẻn vẹn là như thế.
Hắn vẫn có chút không thể tin được. Hỏi: "Thật sự."
Hạo Nguyệt nói: "Chủ tử nhà ta nói sẽ không nuôt lời."
Nói đến như vậy. Trần sắc Kim lúc này mới đem văn tự bán mình ký. Làm đại phu xem bệnh tại nơi này.
Như thế giằng co một ngày. Nhạc Thiên Tuyết cũng là mệt mỏi. Bất quá cũng chính là thời gian một ngày. Y quán bình dân này đều được mọi người biết đến.
Lúc chạng vạng tối. Chiến Liên Thành cuối cùng là xử lý tốt công vụ. Trước tiên đi tìm Nhạc Thiên Tuyết.
Hai người ăn cơm tối. Chiến Liên Thành biết được chuyện hôm nay. Lên tiếng: "Đoán chừng Dương Nịnh sẽ ghi hận trong lòng. Dù sao lúc trước Ngọc Cô Hàn là muốn nàng làm thái tử phi."
"Cùng ta làm ầm ĩ cái gì. Dù sao ta cũng sẽ không để ý tới nàng ta. Hơn nữa còn có Mộc Nhu tại nơi đó. Đoán chừng hai người cũng rất không nhàn rỗi." Nhạc Thiên Tuyết nói.
Chiến Liên Thành khiêu mi."Ngươi vừa nói như vậy. Ta ngược lại là nghĩ đến một biện pháp tốt."
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ."Biên pháp gì."
Chiến Liên Thành lên tiếng: "Ngươi qua hai ngày nữa sẽ biết."
Nhạc Thiên Tuyết biết rõ hắn luôn luôn thích thừa nước đục thả câu. Liền cũng là không hề truy vấn.
Sau đó Nhạc Thiên Tuyết chính là nói ra chuyện của tại hoàng lăng. Chiến Liên Thành cũng là cau chặt lông mày. Không tưởng được.
"Lão Hoàng Đế quả thật là yêu đến điên rồi." Chiến Liên Thành nói."Cái này nếu như bị người trong thiên hạ biết rõ. Ngọc thị hoàng thất cũng là lăng nhục không nhỏ."
Nhạc Thiên Tuyết nói: "Hỏi đề đó là quan hệ đến mẫu thân của ta. Nếu thật là đồng táng. Vậy đối với mẫu thân của ta thật đúng là đại bất kính."
"Nhạc Tướng Quân biết không."
"Ta không dám nói cho ống ấy biết. ông ấy luôn luôn dễ dàng tha thứ. Hơn nữa lúc trước ông ấy biết hoàng thượng hại chết mẫu thân ta sau đó tâm tình rất phiền muộn. Ông ấy muốn báo thù đấy. Nhưng mà hiện nay cũng là bất lực. Nếu như ông ấy biết rõ việc này. Ta sợ ông ấy sẽ khống chế không nổi chính mình."
"Vậy bây giờ biện pháp tốt nhất là Ta cùng với ngươi đoạt lại thi thể mẹ ngươi từ hoàng Lăng về. Không cho Nhạc Tướng Quân biết rõ." Chiến Liên Thành nói.
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu."Ta cũng là nghĩ như vậy."
Chiến Liên Thành nói: "Vậy chuyện này cũng không nên kéo dài. Ta sẽ cho người tìm hiểu. Mau chóng an bài."
"Ta cũng muốn đi." Nhạc Thiên Tuyết vẻ mặt ngưng trọng."Ta đây khẳng định phải đi đấy. Ta sẽ bảo vệ tốt chính mình đấy."
Chiến Liên Thành vốn là không muốn nàng mạo hiểm. Nhưng mà nàng đi. Đó cũng là nhiều người chiếu ứng. Hơn nữa những độc vật cũng không cần lo lắng.
Hắngật đầu."Tốt lắm. vậy quyết định như vậy."
Nhạc Thiên Tuyết nếu như muốn đi. Thì võ công không thể kém. Chiến Liên Thành lại là tiện tay dạy nàng một bộ kiếm pháp. Nước chảy mây trôi. Thiên biến vạn hóa.
Nhạc Thiên Tuyết cả đêm chỉ học được ba phần. Bất quá cái này cũng xem là không tệ.
Như vậy chuẩn bị hai ngày. Chiến Liên Thành đã thăm dò tình hình trong hoàng lăng.
Hắn thông báo cho Nhạc Thiên Tuyết buổi tối nay sẽ hành động. Mà ở ngày đó. Trong cung liền truyền tin ra. Thái Tử Trắc Phi Mộc Nhu mang thai.
Nhạc Thiên Tuyết lập tức chính là phản ứng lại. Cái này không cần phải nói. Nhất định là Chiến Liên Thành có phần. Hắn cũng thật sự là tuyệt. Rõ ràng lại để cho hai nữ nhân đánh nhau. Nàng kia cũng chắc là rất mừng rỡ rồi. Dương Nịnh hẳn là trong lòng khó chịu không thôi.
Đêm đó. Nhạc Thiên Tuyết chính là cùng Chiến Liên Thành âm thầm ra khỏi thành.
Chiến Liên Thành còn mang theo hạo Nguyệt cùng truy tinh. Hai người đều là võ công cao cường.
Khi tiến vào hoàng lăng cũng cần một chút thời gian. Bọn Họ một đường chạy đi. Càng sâu lộ trọng chi thời gian (câu này không hiểu). Cách hoàng lăng một đoạn đã là dừng lại.
Hoàng lăng là nơi mai táng hoàng đế và các đời hoàng hậu. Chỉ cần là hạ táng . Cũng đã là phong kín. Mà lăng mộ lão Hoàng Đế chỉ có Hoàng Hậu trước chôn cất tại nơi này. Chờ hắn trăm năm về sau. Khi chết cũng được mnag tới nơi này. Sau đó cũng phong kín.
Cho nên Hoàng lăng cũng là có quân đội gác. Bọn họ đều là phụng chỉ thủ hộ Hoàng lăng.(bảo vệ)
Nhưng quân đội bảo vệ tại nơi này lại hơi nhiều người. Nếu không phải Nhạc Thiên Tuyết nói. Chiến Liên Thành cũng sẽ không phái người đến tra. Cái kia quả thật canh phong nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Bất quá cho dù nghiêm ngặt. Chiến Liên Thành sớm đã là có chỗ an bài. Thừa dịp binh sĩ đổi ca. Liền cũng là đem mấy người lính cho mê đi. Rồi mặc quần áo của họ vào. Lăn lộn đi vào.
Cũng đã chuẩn bị địa đồ hoàng lăng. Chiến Liên Thành nhìn nhìn. Nói: "Hoàng lăng bây giờ mới tu sửa được hơn một nửa. Bất quá bây giờ công nhân còn làm ngày làm đêm. Chúng ta nhanh nhanh chóng chóng còn rời khỏi đây. Không thể để cho người ta phát hiện."
Một đoàn người cũng là rất nhanh. Hoàng lăng rất nhiều cơ quan. Bất quá còn không có bị phong kín. Dĩ nhiênlà không có khởi động.
"Này." Đằng trước có một tướng lĩnh hô bọn hắn."Các ngươi là đang làm gì. Như thế nào lại không ở bên ngoài bảo vệ mà vào đây."
Chiến Liên Thành ở phía trước. Bọn Họ sớm đã chính là mang lên mặt nạ da người. Bộ dáng ngược lại là bình thường không có gì lạ đấy. Hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết hay vẫn làmặc quần áo và đeo trang sức của thái giám. Nàng liền dắt cuống họng nói: "Vị tướng quân này. Ta là được Trần công công phái đến đây. Hoàng Thượng tối nay nằm mơ thấy Hoàng Hậu trước. Lòng có bất an. Khiến cho ta đến bái tế một phen."
Sau đó. Nàng còn lấy ra lệnh bài quơ quơ trước mătj. Cái kia tự nhiên là giả. Lúc này trong đây ánh sáng u ám. Trong này tư nhiên là sẽ không nhìn thấy rõ ràng.
Người binh lính kia chính là cảm thấy bình thường. Không hoài nghi cái gì. Liền cũng gấp vội nói: "Nguyên lai là như thế này. Công công đi bên này. Ta trùng hợp là gác phòng chính đấy."
Nhạc Thiên Tuyết nghe xong. Cái kia càng là vui vẻ. Nói là: "Cái kia làm phiền tướng quân."
Đã có người dẫn đường. Đó cũng là thông suốt. Hơn nữa cũng không sợ bị người khác ngăn lại.
Bên trong hoàng lăng quả thật có nhiều ngươci gác. Thỉnh thoảng đã nhìn thấy có người tuần tra. Hơn nữa bước chân vững vàng. Cái kia võ công tất nhiên là sẽ không quá kém đấy.
Lúc này. Phòng chính là gần ngay trước mắt. Bất quá chỗ ấy rõ ràng cũng là có nhiều binh sĩ gác.
Chiến Liên Thành nói khẽ với nàng: "Quá nhiều người."
Nhạc Thiên Tuyết hơi khẽ gật đầu. Như vậy làm việc thật đúng là bất tiện đây.
Mà truy tinh cùng hạo Nguyệt tại chỗ cơ quan thì dừng lại. Nàng cùng Chiến Liên Thành đi tới cửa chủ phòng. Tướng quân trông côi quyét mắt nhìn nàng Nói: "Là Hoàng Thượng phái ngươi đến đấy. Lệnh bài đâu."
Nhạc Thiên Tuyết chính là cầm đi. Tướng quân kia chẳng qua là nhìn thoáng qua. Đã là đem lệnh bài ném trên mặt đất."Đây là giả. Bắt bọn chúng lại."
Trong chốc lát. Truy tinh cùng hạo Nguyệt đã là khởi động cơ quan. Lối đi kia rơi xuống một tảng đá lớn. Đem thông đạo phá hỏng.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là rất nhanh. Rắc thuốc bột mê linh. Đem người ở đây đều chóng mặt. Chiến Liên Thành trực tiếp đại khai sát giới. Một kiếm xuống dưới. Đã có mấy người bỏ mạng.
Những người thủ vệ tại nơi này làm sao là đối thủ của Chiến Liên Thành. Mới bất quá là trong chốc lát. Hơn nữa có hạo Nguyệt cùng truy tinh hỗ trợ. Mọi chuyện đã an bài xong.(giết hết người canh gác trong đó)
Nhạc Thiên Tuyết đi vào. Trông thấy chủ phòng thật đúng là lớn. Quan tài thì có hai cái. Một cái trong đó đã là phong kín. Linh bài liền viết tên của Hoàng hậu trước.
Chiến Liên Thành nói: "Có hay không muốn mở hòm quan tài."
Hạo Nguyệt lại hỏi: "Vương gia. Thế nhưng những cái này đều đã là qua hơn mười năm làm sao có thể nhận ra."(chết được hơn 10 năm)
Chiến Liên Thành gật đầu."Có thể."
Lúc này. Chiến Liên Thành cùng truy tinh đã là cùng một chỗ đem quan tài đá mở ra.
Quan tài đá mới di động một chút. Mà thạch bích kia không biết có tiếng vang gì phát ra.
Nhạc Thiên Tuyết vội vàng nói: "Chậm đã. Có thể là có cơ quan."
Chiến Liên Thành nhìn nhìn. Vừa rồi thả cự thạch(đá lớn). Cái kia cơ quan khởi động cũng là bình thường.
Hắn đã nói: "Truy tinh. Ngươi kiểm tra xem."
Chiến Liên Thành lại cẩn thận nhìn coi. Trực tiếp nhảy lên đến. Huy kiếm. Trên đó có nhiều trang sức rơi xuống. Trên mặt còn có một ít mũi tên lông vũ rơi xuống.
Nhạc Thiên Tuyết dừng một chút. Lại thấy Chiến Liên Thành một chưởng xuống dưới. Trực tiếp đem nắp quan tài đá kia dựng thẳng đứng.
Một hồi băng hàn chi ý lập tức truyền .(khí lạnh)
Hạo Nguyệt cùng Nhạc Thiên Tuyết đều rùng mình một cái.
Cùng lúc đó. Trên thạch bích kia che giấu cơ quan đều là khởi động. Có nhiều tên nỏ bắn đến. Bất quá truy tinh cùng Chiến Liên Thành nhao nhao quét ra. Tạm thời coi như là an toàn.
Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới đi qua. trong thạch quan lại là phủ lên Hàn Ngọc. Nàng còn không có trông thấy đầu thi thể kia. Nhưng chỉ có trông thấy một đôi tay. Không có bất kỳ hư thối. Hơn nữa còn là trắng nõn.
Nhạc Thiên Tuyết sửng sốt. Chẳng lẽ là bởi vì Hàn Ngọc này? (băng ngàn năm). Cho nên thi thể sẽ không bị thối rữa.
Nàng lại đi gần một chút. Nhìn rõ ràng hơn.
Người nằm tại bên trong. Giống như là đang ngủ say bình thường. Làn da vẫn là bóng loáng đấy. Tướng mạo và ngũ quan...
Đã liền hạo Nguyệt cũng là sửng sốt. Thì thào nói ra: "Đây là... Cùng Nhạc tiểu thư có vài phần giống nhau a."
Chiến Liên Thành liếc qua. Đã nói: "Đây là Đồng Thiên Trường. Quả thật là như thế."
Nhạc Thiên Tuyết ngực trì trệ. Lão Hoàng Đế thật là làm ra việc như vậy. Quả nhiên là quá phận.
Coi như là chỉ có một chút chí nhớ về bà. Nàng cũng là nhớ rõ. Người này là mẹ ruột của nàng.
Nàng thở phì phò. Nói: "Vậy bây giờ phải làm như thế nào."
Chiến Liên Thành nói: "Bản đồ này nói ở đây có đầu mật đạo đi ra bên ngoài. Đây là công tượng cố ý lưu lại đến. Chúng ta mang theo thi thể từ chỗ ấy rời đi cũng được."
"Vương gia. Chẳng lẽ ngươi ngay từ đầu đã biết rõ thi thể Đồng Thiên Trường sẽ không bị thối rữa." Hạo Nguyệt kỳ quái hỏi.