Quỷ Y Thập Tam

Chương 92: Lạc Lối






Mộc Hương vẻ mặt đau khổ nhìn về phương hướng Lăng Giáng Hồng ly khai, thở dài: "Nếu ngươi vẫn luôn chờ đợi Thập Tam trưởng thành, như vậy rất tốt, ta cũng yên lòng."
"Như thế nào, ngươi còn không buông bỏ được chưởng môn sao?" Thanh Đại ngồi ở xa xa, nàng đã sớm đến đây, nhất định là Lăng Giáng Hồng cũng đã phát hiện nàng cho nên mới nói với Mộc Hương những lời đó, vì Thanh Đại ở đây nên Mộc Hương mới không dám nói thêm cái gì.

"Làm sao như vậy đây? Ngươi không quan tâm chưởng môn sao?" Mộc Hương lấy lòng nói.

Thanh Đại thi triển khinh công nhảy tới trước mắt Mộc Hương, lạnh lùng nói: "Nhưng ta không có vừa nghe nói chưởng môn có việc liền không ăn không uống liều mạng chạy tới gặp chưởng môn.

Nàng đã có người quan tâm, lại không nhọc ngươi phiền lòng."
"Thanh Đại..." Mộc Hương từ phía sau ôm lấy eo nhỏ nhắn của Thanh Đại, "Ngươi ghen tị sao?"
Thanh Đại xoay người: "Được rồi, ta chính là ghen tị!" Một bộ dạng nghiến răng nghiến lợi phải ăn tươi Mộc Hương.

Mộc Hương lại cười nói: "Thanh Đại của ta là đáng yêu nhất, đối đãi ta tốt nhất, ta như thế nào cam lòng để ngươi ghen?"
"Ngươi liền dùng mồm mép láu lỉnh gạt ta." Thanh Đại đẩy Mộc Hương ra, diễn cảm bỗng nhiên nghiêm túc lại, "Ba năm này, nếu không phải có chưởng môn thì võ công của ngươi không có khả năng khôi phục, cũng không thể cao thêm một tầng.

Hiện giờ đúng là lúc chưởng môn cần dùng đến chúng ta rồi..."
"Ta biết suy nghĩ của ngươi, ta và ngươi giống nhau, Thập Tam chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ lại đang gặp khó khăn, ta muốn dùng hết lực để giúp nàng, lại không biết có thể làm những gì.

Hôm nay ngay cả Lưu Anh Đường cũng trúng phải kỳ độc Thập Tam này, việc này tất nhiên Xích Tiễn không thoát khỏi liên quan, thù mới hận cũ cộng lại, ta cũng có một số sổ muốn tính toán với hắn đây."
Thanh Đại nhìn Mộc Hương, thù mới hận cũ, đúng nha, suốt ba năm, Mộc Hương sống không dễ dàng, nói thật so với thường nhân thống khổ hơn rất nhiều lần.

Mặc dù có Sở Phi, nhưng mà con đường này cũng chỉ có thể tự mình chậm rãi tìm kiếm, chung quy Mộc Hương vẫn thành công.

Thanh Đại hiểu Mộc Hương, kỳ thật tâm nhãn của nàng ấy rất nhỏ, thuộc loại người có thù tất báo, chẳng qua đối người mình thích, Mộc Hương sẽ dị thường khoan dung.

Hôm nay đến Tiên Giang, hai người bọn họ gạt Sở Phi mà tới.

Từ sau khi võ công của Mộc Hương bị phế, thì nàng luôn bị Sở Phi sắp xếp ở chỗ bà lão kia dưỡng thương.

Sở Phi không cho các nàng lại đụng tay vào chuyện của Quỷ Y môn, cho nên bây giờ tới đây là lén lút, đợi Sở Phi đi khỏi Mộc Hương mới có lá gan đi ra gặp Lăng Giáng Hồng.


Chuyện kể rằng Sở Phi trở lại linh đường, đã bị đệ tử của Tào Khôn mang đến vây quanh.

Sở Phi mặt lạnh, trừng Tào Khôn: "Tào bang chủ, hài cốt của ngoại công ta còn chưa lạnh, ngài đây là ý gì?"
"Thập Tam chưởng môn, ngài là chưởng môn Quỷ Y môn, vì sao muốn nhúng tay vào chuyện của tứ đại bang phái chúng ta? Ở Bạch Hổ Bang này, mặc dù ngươi là tôn nữ của bang chủ tiền nhiệm, nhưng mà dù sao ngươi cũng là ngoại nhân.

Võ Kiệt, hắn mới là người thừa kế của bang chủ, hắn làm phó bang chủ nhiều năm như vậy, sớm điều động nội bộ rất tốt, tương lai sẽ kế thừa Lưu Bang chủ." Tào Khôn ha ha cười, làm Sở Phi cảm thấy rất ghê tởm.

"Ngoại công đã đem Bạch Hổ Bang phó thác cho ta.

Mặc kệ ta là chưởng môn của môn phái nào đi nữa, ta cũng sẽ thay hắn xử lý tốt Bạch Hổ Bang.

Coi như ta không làm bang chủ, nhưng Bạch Hổ Bang nhất định không thể giao cho Võ Kiệt." Trong lòng Sở Phi cảm thấy rất buồn cười, luôn cho rằng chưởng môn bang phái khác đã chết, một đám người tranh mua chức chưởng môn là một hồi náo kịch, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay bản thân cũng tham dự phần náo kịch này, còn là người tranh đoạt lợi hại nhất.

"Vì sao? Lý do đâu..." Tào Khôn cho là Sở Phi không có chứng cớ, bởi vậy không có sợ hãi.

"Hắn không xứng!" Sở Phi gằn từng chữ nói.

Võ Kiệt đứng ở một bên nghiến răng nghiến lợi, lại là hắn không xứng, Lưu Anh Đường và Sở Phi thật không hỗ là người một nhà, lời nói ra đều giống nhau.

Lưu Anh Đường nói hắn không xứng với Sở Phi, không có tư cách làm bang chủ Bạch Hổ Bang, Sở Phi cũng nói như vậy.

"A! Liền một câu hắn không xứng, ngươi đã nghĩ phế hắn sao?" Tào Khôn cười lạnh nói, "Thập Tam chưởng môn cũng quá khinh thường người của tứ đại bang phái chúng ta đi."
"Bạch Hổ Bang là tâm huyết của ngoại công.

Tào bang chủ, qua nhiều năm như vậy, ngoại công để cho ngươi phát triển an toàn, đối với yêu cầu của ngươi cũng chưa bao giờ phản bác, đó là bởi vì ngoại công nhớ kỹ ngươi đối với hắn có ân, giúp hắn đối phó kẻ thù, còn thu hắn vào tứ đại bang phái.

Cho nên dù hôm nay Bạch Hổ Bang dĩ nhiên so với Thanh Long bang của ngươi cường đại hơn, ngoại công cũng chưa từng sai khiến ngươi dù chỉ là một câu." Sở Phi đi đến trước mặt Tào Khôn, nhìn chằm chằm ánh mắt Tào Khôn, "Hôm nay, ngoại công vừa chết, ngươi đã cố ý chạy tới linh đường của hắn gây nháo sự, vậy là ý gì?"
"Này..." Tào Khôn bị Sở Phi chế giễu trước công chúng, về mặt thể diện có chút nhịn không được, "Ta cũng là vì tiền đồ của Bạch Hổ Bang mà suy nghĩ, Lưu huynh mất, ta tất nhiên muốn giúp hắn trông coi Bạch Hổ Bang."
"Từ sớm ngoại công đã lưu lại nguyện vọng, hi vọng do ta chưởng quản Bạch Hổ Bang, chuyện này cũng là việc nhà của chúng ta, không nhọc ngài lo lắng.


Ta Sở Phi, cũng không phải dễ bị người khác khi dễ như vậy.

Hôm nay, nếu các ngươi có chút thực lực đem ta đuổi đi thì cùng tiến lên đi.

Nếu không có bổn sự này thì sớm trở về đi, ta thật sự không muốn làm nơi linh đường của ngoại công tiếp tục nhiễm máu tươi..." Sở Phi tay áo vung "Tiễn khách."
Sắc mặt Tào Khôn rất khó coi, nhưng đây là địa bàn của Bạch Hổ Bang.

Hắn đường đường là bang chủ mà bị trục khách, nếu tiếp tục dây dưa không đi sẽ bị người khác giễu cợt, đành phải trừng mắt nhìn Sở Phi một cái, sau đó hiên ngang rời đi.

Tào Khôn vừa đi, những người khác lưu lại cũng không có nghĩa gì, cũng sôi nổi hướng Sở Phi cáo biệt.

Võ Kiệt muốn giữ Tào Khôn lại, nhưng lại bất đắc dĩ vì Tào Khôn không nhìn hắn cái nào.

Tào Khôn đủ gan giết Lưu Anh Đường, lại không lớn gan động Sở Phi, bởi vì Bộc Dương Vinh Thánh rất để ý Sở Phi, hơn nữa Sở Phi bây giờ không dễ dàng đối phó như Lưu Anh Đường.

Nàng tuổi còn nhỏ đã làm chưởng môn Quỷ Y môn, ngay cả đám người Xích Tiễn kia cũng rất kiêng kị nàng.

Nghe đồn võ công của Sở Phi sâu không lường được, từ lúc năm năm trước, hắn đã lĩnh giáo qua công phu của Sở Phi, nên Sở Phi bây giờ, hắn không dám động thủ.

Sự tích ba năm này của Sở Phi ở hoàng cung hắn cũng có nghe qua, hơn nữa lấy quan hệ của Sở Phi và Minh Phượng cung, dù Tào Khôn liều lĩnh cỡ nào cũng là thủ lĩnh của một bang phái, sẽ không ngu đến nổi cùng Sở Phi này nếm qua công lương đối lập.

"Võ Kiệt..." Sở Phi thở dài, cuối cùng cũng đưa đám người kia đi, nhưng mà nếu không nhanh chóng giải quyết Võ Kiệt, bọn hắn còn có thể tới.

"Có, Thập Tam..." Võ Kiệt nhìn chằm chằm Sở Phi, hắn tính bất cứ giá nào, nếu không phải bởi vì muốn có được Sở Phi, hắn sẽ không làm như vậy.

Bởi vì hắn biết nếu Lưu Anh Đường còn sống, Sở Phi vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn, cho nên hắn mới phản bội Bạch Hổ Bang để cùng Tào Khôn hợp tác.


Lại không nghĩ rằng lúc tái kiến Sở Phi, Sở Phi đã không còn là Sở Phi ngày đó, quyền thế của nàng sớm vượt xa toàn bộ hết thảy của Bạch Hổ Bang hiện tại.

Hơn nữa Bạch Hổ Bang là tình thế bắt buộc Sở Phi, có được nó, sẽ có tiền vốn cường đại ủng hộ, tại trong Vân quốc này, dù là hoàng đế cũng kiêng kị Sở Phi vài phần.

Nhưng mà, hắn đi đến một bước này, cộng thêm bị Lưu Anh Đường đã phát hiện hắn và Tào Khôn cấu kết, cho nên mới không thể không ám toán Lưu Anh Đường.

Hắn chỉ có thể nghe theo Tào Khôn được ăn cả ngã về không, giết Lưu Anh Đường, mình sẽ làm bang chủ.

Mà hiện tại, hắn hối hận, Lưu Anh Đường đối với hắn có ân, cho dù chết, cũng cho hắn một đường sống để cho hắn một lần nữa làm người.

"Vì sao lại giết ngoại công? Ngoại công đối với ngươi không tốt sao?...!Hắn vun trồng ngươi, còn cho ngươi làm phó bang chủ, ngươi còn không thỏa mãn sao?" Sở Phi nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi.

"Thỏa mãn?" Võ Kiệt cười lạnh, "Con người làm sao biết thỏa mãn? Thập Tam, ta thích ngươi, ta muốn Bạch Hổ Bang, những điều này là do ta không biết lượng sức, cho nên ta phạm phải sai lầm lớn."
"Đúng nha..." Sở Phi ngẩng đầu lên, nhìn chữ "Điện" thật to trong đại đường "Con người chỉ biết hối hận thôi."
"Có ý tứ gì?" Đột nhiên Võ Kiệt cảm thấy Sở Phi thật đáng sợ, hắn theo bản năng lui về phía sau hai bước đề cao cảnh giác.

"Chớ khẩn trương, ta sẽ không giết ngươi.

Dù sao ta cũng không có chứng cớ chứng minh ngươi giết hại ngoại công, hơn nữa giết ngươi sẽ ô uế tay ta.

Kể từ hôm nay, ngươi không còn là người của Bạch Hổ Bang, mà ngươi biết nhiều bí mật của Tào Khôn như vậy, lại không còn giá trị lợi dụng, ta nghĩ cũng sẽ có người thay ta đối phó ngươi..." Sở Phi cười nhạt nói.

"Thập Tam, ngươi điên rồi! Ngươi trước kia vẫn chỉ là lãnh mạc, ngươi bây giờ không chỉ là lãnh mạc, mà là lãnh huyết.

Ngươi đã biết dùng quyền thế của ngươi để chèn áp người khác.

Ngươi đã biết lợi dụng hết thảy những gì có thể lợi dụng bên người ngươi, ngươi đã thay đổi..." Sắc mặt Võ Kiệt tái nhợt, không thể tin nhìn Sở Phi, Sở Phi thế nhưng lại đuổi hắn ra khỏi Bạch Hổ Bang, ngay cả Lưu Anh Đường cũng không có làm như vậy.

"Vậy sao?" Trong lòng Sở Phi đều là chua sót, nàng không muốn như vậy.

Nàng chỉ muốn làm Phi nhi của Lăng Giáng Hồng, thậm chí nàng muốn quay về làm Si nhi, nhưng mà tựa như nàng mới vừa nói, con người chỉ biết hối hận, nhưng hối hận vô ích, "Nếu ta không thay đổi sẽ không thể sống yên ở nơi này.

Các ngươi đều nhìn chằm chằm ta, chăm chú nhìn chằm chằm vào ta, không phải sao?"
Đuổi Võ Kiệt đi, tất nhiên nàng sẽ theo tuyến đường này đuổi theo để điều tra nguyên nhân cái chết của Lưu Anh Đường.


"Thập Tam, trong mắt ngươi, từ đầu đến cuối ta chỉ là tôm tép nhãi nhép, nhưng mà làm người không thể rất tuyệt tình...!Lưu Bang chủ còn nhớ kỹ ân tình ngày xưa, thủy chung không giết ta...!Ngươi như vậy, sớm hay muộn sẽ hối hận.

Ta thực xin lỗi Lưu Bang chủ, chuyện này, ta lập tức liền hối hận, ta chỉ là không còn đường quay đầu lại.

Nhưng mà bang chủ đối với ta có ân, hôm nay ta thay bang chủ nói với ngươi một tiếng, làm việc không cần quá tuyệt tình, đây là đạo xử thế của bang chủ." Võ Kiệt nói xong quay đầu bước đi, hắn còn phải trốn để giữ mạng.

Sở Phi tựa như một nhi đồng đột nhiên chiếm được bảo vật thế gian, võ công, y thuật, quyền lợi, thậm chí tình yêu, mọi người đem vật chân quý trình lên trước mặt nàng.

Nhưng mà gặp khó khăn, hết thảy hết thảy...!Tại trong quá trình này, không ai dẫn đường nàng, ngược lại càng ngày càng nhiều người ở phía sau đẩy nàng một phen.

Sở Phi khó tránh dần dần để lạc chính mình, bắt đầu học thuật tính kế, bắt đầu quên đi mục tiêu đơn độc thuần mỹ lúc ban đầu.

Nàng thậm chí không nhớ rõ nguyên nhân nàng hấp dẫn được Lăng Giáng Hồng là cái gì, bởi vì nàng cũng đủ đơn thuần sao?
Mà lời nói hôm nay của Võ Kiệt làm cho Sở Phi bắt đầu hoang mang, hắn nói rất đúng, mình đã thay đổi rồi.

Suy nghĩ hồi lâu, Sở Phi hừ một tiếng nở nụ cười, vô luận như thế nào đều tốt, quá trình nàng đuổi theo Lăng Giáng Hồng như thế nào đã không còn quan trọng.

Lăng Giáng Hồng trở về Minh Phượng cung, chợt nghe tin tức Dịch Dung mới vừa lấy được, con út của Chu Hải, Chu Uân đã từ biên cảnh Vân quốc trở lại, hơn nữa đi thẳng đến Tiên Giang, cũng đã biết Lăng Giáng Hồng ở đây, muốn tới đây gặp Lăng Giáng Hồng.

Lại là sự tình nổi bật, Lăng Giáng Hồng nhắm mắt lại, mấy năm nay, nàng cũng quên hứa hẹn năm đó đã đáp ứng Chu Hải về việc hôn sự này, không nghĩ tới phu gia đã tìm tới cửa.

"Cũng tốt...!Ta đang muốn gặp lại thiếu niên tướng quân văn võ song toàn này.

Nghe nói mấy năm nay, giúp Tĩnh vương tuyển binh mã đều là do Chu Uân này phụ trách huấn luyện.

Thoạt nhìn, Chu Hải đem tất cả quyền lợi này đều giao cho hắn, sau này chúng ta còn phải thường xuyên giao tiếp với hắn." Lăng Giáng Hồng nhăn đầu lông mày.

Chu Uân người này rất thần bí, nàng dặn riêng Dịch Thanh đi thăm dò, lại không thể điều tra ra cái gì, chỉ biết là Chu Uân luôn đi theo bên người Chu Hải, không làm chuyện gì nhiều, luôn không bị người khác chú ý.

Có thể người như vậy mới đáng sợ nhất, bởi vì đối thủ đối với ngươi rõ như lòng bàn tay, mà ngươi đối với đối thủ lại hoàn toàn không biết gì cả.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phi nhi không phải hoàn mỹ, nàng cũng cần to lớn oa....