"Ha ha, ta lớn tuổi hơn muội rất nhiều, tự nhiên cao hơn một ít, nhưng mà không đến một năm, công phu của muội tất nhiên sẽ vượt qua ta.
Khó trách sư phụ dùng văn võ song toàn để hình dung muội." Mộc Hương vui vẻ trả lời.
"Sư phụ rất khoa trương." Sở Phi hai gò má phiếm hồng, không thích ứng được người khác khen trực tiếp như vậy.
"Ha ha, sư muội, da mặt của muội thực mỏng, dễ thẹn thùng như vậy." Mộc Hương bước tới vài bước,dựa sát vào Sở Phi trêu đùa.
Bởi vì khoảng cách quá thân cận, mùi thơm trên người Mộc Hương len lẻn chui vào mũi Sở Phi, làm mặt nàng từng đợt nóng lên, cả người không được tự nhiên, nàng vẫn là thích mùi trên người Lăng Giáng Hồng, hương thơm thản nhiên khiến nàng rất an tâm.
Không giống như trước mắt người này, nhất cử nhất động đều dễ dàng khiến nàng mặt đỏ tim đập.
Sở Phi và toàn bộ thôn dân cùng nhau chờ, sắc trời dần dần tối sầm xuống, Sở Phi vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm phản ứng của mọi người, dần dần đã có không ít người có vết phù trên mặt bắt đầu giảm xuống.
Trên mặt của Sở Phi cùng Mộc Hương chậm rãi lộ ra vui mừng.
Các nàng và các đại phu cùng nhau bắt mạch cho thôn dân, đơn thuốc quả nhiên là hữu hiệu.
Sở Phi mừng rỡ: "Mọi người chỉ cần uống thuốc này hai lần nữa là có thể khỏi hẳn."
"Ân, cuối cùng có thể bảo trụ tánh mạng của mọi người ở thôn này." Mộc Hương cũng nhẹ nhàng thở ra, "Là muội cứu mọi người."
"Không phải, cũng là công lao của mọi người, không có phương thuốc của mọi người, ta cũng không thể chửa khỏi cho người ở thôn này." Sở Phi lắc đầu nói.
"Muội a, quá khiêm nhường." Mộc Hương cười nói, "Đúng rồi, sư muội, muội nghĩ như thế nào mà dùng con giun làm thuốc dẫn?"
"Bởi vì ở cùng địa phương xuất hiện cóc nhiều màu, cùng vũng bùn, lại xuất hiện rất nhiều con giun, gần đây trong thôn không có mưa, tỷ không cảm thấy bất thường sao? Tất nhiên là bởi vì những con cóc độc này, mới gây ra hoạt động dị thường của con giun.
Sư phụ cũng nói, vạn vật trên đời tương sinh tương khắc.
Bởi vậy ta liên tưởng đến dược tính của con giun có lẽ thật sự hữu hiệu đối bệnh dịch, dù sao đã không có cách nào khác, thử một lần cũng không sao." Sở Phi nói thật nhẹ nhàng, Mộc Hương nghe xong lại cảm thấy hổ thẹn, cũng là địa phương nàng đi qua mấy lần, nhưng chưa từng giống Sở Phi nghĩ đến chuyện như vậy, cũng làm cho chính mình trị không được bệnh dịch này.
Tất cả mọi người trong thôn được phương thuốc của Sở Phi cứu trợ, quan binh cũng trở về, cũng bởi vì bệnh dịch này, danh hào Quỷ Y Thập Tam ở trên giang hồ, thậm chí trong triều đình đều lan tỏa rộng rãi.
Tuổi còn nhỏ, dựa vào y thuật cao siêu cứu sống mấy trăm nhân mạng, giải quyết một ôn dịch lớn.
Thế nên tất cả mọi người bắt đầu tò mò lai lịch của vị Quỷ Y Thập Tam này, thêm vào đó lúc Sở Phi cứu thôn dân lộ ra võ công của nàng, sự tích của nàng được truyền được càng thêm thần hồ kỳ kỹ (thần kỳ).
Cho nên cuối cùng càng truyền đi càng thái quá, nói Sở Phi còn lợi hại hơn thần tiên trên trời, còn nói Sở Phi là thần tiên hạ phàm.
Bây giờ, rất nhiều người đều tìm Sở Phi chữa bệnh.
Sở Phi không nghĩ tới sự tình sẽ nhiệt náo đến như vậy, chỉ có thể thay đổi trang điểm để né tránh sự tìm kiếm của mọi người, nhưng Tiểu Bạch bên người thật sự quá rõ ràng, làm nàng cũng bị bắt hiện hình.
Thường nhân làm sao nuôi được một con hồ ly màu tuyết trắng cực kỳ hiếm có bên người a.
Sở Phi lúc thì bị người trong bang phái giang hồ thỉnh đi, lúc thì lại bị quan lại quyền quý kêu đi, làm chậm trễ không ít thời gian đi đường của nàng.
Nàng vội vã muốn thấy Lăng Giáng Hồng a, lại rất không thích những người có dụng ý khác tới gần, bọn họ đều muốn chính mình làm việc giúp họ.
Đành phải đổi lại buổi tối lên đi, ban ngày nghỉ ngơi, chọn đường nhỏ không một bóng người để đi, tránh đi mọi người tìm kiếm.
Một đường có Tiểu Bạch đi cùng cũng rất thoải mái, khoái trá.
Mộc Hương thì sau khi bệnh dịch kết thúc, tựa hồ có chuyện quan trọng khác, vội vàng cáo biệt với Sở Phi rồi không thấy bóng dáng.
Lúc gần đi nàng dặn dò Sở Phi mau chóng trở về Quỷ Y môn kế nhiệm chức chưởng môn.
Sở Phi đồng ý nhưng cũng không tính trở về ngay lập tức, đầu tiên nàng muốn đi gặp Lăng Giáng Hồng.
Ở đại sảnh trước cửa Bạch Hổ Bang.
"Tào bang chủ, người đàn bà điên Thương Trưng Vũ kia khinh người quá đáng, thủ hạ của ta mới vừa thu phục một bang phái, còn chưa được ba ngày, đã bị độc phụ Thương Trưng Vũ này biết được tin tức, đêm đó đầu bang chủ kia bị treo trên xà ngang của đại môn, đúng là không để chúng ta ở trong mắt." Tần Quảng Hạo của Huyền Vũ trợ giúp Bạch Hổ bang tức giận bất bình nói.
"Việc này ta cũng nghe nói, Thương Trưng Vũ này lòng dạ hẹp hòi, có cừu oán tất báo.
Chúng ta cùng nàng sống chết cũng không đơn giản, nàng làm như vậy thực ra cũng rất bình thường, các ngươi thu phục bang phái khác vì sao không chuẩn bị sẵn sàng từ sớm?" Bang chủ Bạch Hổ Bang Lưu Anh Đường khẩu khí càng thêm trào phúng.
"Ta phi! Họ Lưu kia, ngươi đừng nghĩ đến Bạch Hổ Bang cùng Thương Trưng Vũ có quan hệ dây dưa không minh bạch người khác nhận không ra.
Thương Trưng Vũ không động vào các ngươi, còn không phải là..."
"Tần huynh!" Tần Quảng Hạo nhạo báng một tiếng, nói còn chưa dứt lời đã bị bang chủ Thanh Long bang Tào Khôn ngăn lại.
Tần Quảng Hạo thấy Lưu Anh Đường sắc mặt khó coi, tự biết đã lỡ lời, lập tức ngậm miệng, không nói thêm nữa.
"Lưu Bang chủ bỏ qua cho, Tần huynh chỉ là nhanh mồm nhanh miệng..." Tào Khôn vội vã giúp hai người hòa hợp.
Mặt Lưu Anh Đường đen lên, mối thù của Thương Trưng Vũ cùng hắn, còn lớn hơn so với những người trước mắt này nhìn thấy, mỗi lần đề cập đến chuyện này, hắn đều cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Khụ khụ khụ...!Thương Trưng Vũ sẽ nhanh đến đây, các ngươi còn ở đây đấu tranh nội bộ?" Bang chủ Chu Tước bang, mà nhân xưng là bệnh thư sinh Tôn Mậu Nghĩa ốm yếu ho khan hai tiếng, nói chuyện cũng là hữu khí vô lực.
"Bản thân ta không nghĩ Thương Trưng Vũ dám đến." Tào Khôn gật gật đầu, "Lúc trước phát bái thiếp(thiệp mời) thỉnh nàng tới cũng chỉ là muốn cảnh cáo nàng một chút, chúng ta không phải sợ nàng.
Nếu nàng tới, sao không thừa cơ hội này thu dọn nàng?"
"Chính là...!Thương Trưng Vũ cũng không phải đứa ngốc, nàng dám đến, chẳng lẻ không biết chuẩn bị sao?" Tôn Mậu Nghĩa nheo mắt lại, che lại tinh quang lộ ra bên trong.
"Sợ cái gì, chúng ta ở trên địa bàn của mình, còn sợ nàng có thể đùa giỡn sao? Ta muốn hai mẹ con nàng mất mạng." Tần Quảng Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mọi người vẫn nên cẩn thận là hơn." Tào Khôn gật đầu, hắn cảm giác Thương Trưng Vũ có mục đích khác.
Thương Trưng Vũ cùng Lăng Giáng Hồng mang theo Dịch Dung và Dịch Thanh đi vào đại môn của Bạch Hổ Bang.
"Giáng Hồng." Thương Trưng Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba chữ Bạch Hổ Bang, trong lòng than nhỏ một tiếng, không thể tưởng được đã qua nhiều năm, chính mình còn có thể đến nơi này.
"Nương, có chuyện gì?" Lăng Giáng Hồng khó hiểu hỏi, chưa từng thấy qua Thương Trưng Vũ lộ ra vẻ mặt như thế, thật mất mát, thật thương cảm, thật bất đắc dĩ...!
"Gần đây trên giang hồ có phải hay không đồn đãi một thầy thuốc rất lợi hại, nghe nói tự xưng Quỷ Y Thập Tam?" Thương Trưng Vũ thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Lăng Giáng Hồng.
"Vâng, nghe đồn ôn dịch trong thôn ở phụ cận Tiên giang là nàng trị dứt.
Hơn nữa võ công của nàng bất phàm, hiện tại nàng là một nhân tài mới có thân thế thần bí, rất nhiều người trong bang phái thậm chí trong triều đình đều muốn mượn sức của nàng.
Chẳng qua bản thân nàng hành tung mơ hồ không rõ ràng, khó có thể tìm được.
Duy nhất có thể nhận ra nàng, là bên người nàng có một con tiểu bạch hồ ly" Lăng Giáng Hồng đem tình báo nhiều ngày có được báo cáo cho Thương Trưng Vũ.
"Chẳng lẽ nương cũng muốn mượn sức người này?"
"Có tra được lai lịch của nàng không?" Thương Trưng Vũ hỏi.
"Hình như có quan hệ với Quỷ Y môn."
"Lại là Quỷ Y môn." Thương Trưng Vũ nhíu mày, "Việc này sau này hãy nói, người này, nếu chúng ta không thể sử dụng, thì phải tìm biện pháp thu dọn nàng, một người thông minh, y thuật cao minh, võ công cao cường, một khi cùng đối địch chúng ta, đối với chúng ta sẽ rất bất lợi."
"Vâng, mẫu thân." Lăng Giáng Hồng đồng ý quan điểm của Thương Trưng Vũ.
"Còn có..." Đi vài bước, Thương Trưng Vũ lại dừng lại, "Nếu quả thật có quan hệ với Quỷ Y môn, càng không thể lưu."
"Dạ." Lăng Giáng Hồng không hiểu vì sao mẹ ruột của mình nhằm vào Quỷ Y môn như vậy, căn cứ vào những điều nàng biết, Quỷ Y môn chỉ là một nhóm thầy thuốc nhàn vân dã hạc*, làm việc cũng ấp nấp vô cùng.
*nhàn vân dã hạc: người có cuộc sống nhàn tản, xa lánh thế sự, sống tự nhiên không bị bó buộc
"Một hồi tất cả mọi người phải cẩn thận đó, hôm nay chúng ta tới đây một chuyến, sợ là người ở bên trong không tính cho chúng ta còn sống đi ra." Thương Trưng Vũ gật đầu.
Dịch Dung và Dịch Thanh nhìn nhau một cái, xem ra Thương Trưng Vũ vì muốn đem Lăng Giáng Hồng đưa lên vị trí cung chủ, che lấp ánh mắt của mọi người, lần này chứng thật là binh đi hiểm chiêu( đi nước cờ nguy hiểm).
Vào đại sảnh, liền nhìn thấy bang chủ của bốn đại môn phái Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước ngồi chờ ở đó, còn có bang chủ của rất nhiều bang phái lớn nhỏ khác.
Thương Trưng Vũ hơi hơi gợi lên khóe miệng, thật đúng là để ý mình, làm một trận lớn như thế để đối phó mình.
Tào Khôn rất xa liền thấy Thương Trưng Vũ đi đến, lập tức nghênh liễu thượng khứ(đón tiếp): "Thật không nghĩ tới thương cung chủ sẽ đến, tại hạ thật sự là không có từ xa tiếp đón."
"Gửi bái thiếp, vì sao lại cho rằng ta sẽ không đến? Các ngươi một đám người ở trong này thương lượng chuyện kế nhiệm Võ Lâm minh chủ, Minh Phượng cung cũng ở giang hồ, vì sao ta lại không đến?" Thương Trưng Vũ lạnh lùng quét mắt về phía giang hồ bang phái đang ngồi bên kia, tất cả mọi người chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với Thương Trưng Vũ, ánh mắt của nàng rất lợi hại, giống như liếc mắt một cái liền đem người nhìn thấu.
"Ha ha, Thương cung chủ nói đùa, vị này là lệnh thiên kim đi, tuổi còn trẻ nhưng cũng là nhân vật chính trong giang hồ chính, quả nhiên rất giỏi..." Tào Khôn ngoài cười nhưng trong không cười.
Lăng Giáng Hồng ở một bên nhìn, không khỏi nghĩ đến tên lóng mà người trong giang hồ trộm đặc cho hắn, nham hiểm.
Thương Trưng Vũ hừ một tiếng, không nói thêm nữa, Tào Khôn sai người chuẩn bị ghế, mời Thương Trưng Vũ đi qua ngồi xuống.
Lúc đi qua trước mặt Lưu Anh Đường, Lăng Giáng Hồng bỗng nhiên cảm giác sau lưng có một luồng sát khí mãnh liệt, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Anh Đường phẫn hận nhìn chằm chằm Thương Trưng Vũ, mà Thương Trưng Vũ lại coi như không nhìn thấy hắn.
Theo lý thuyết, tất cả mọi người ở nơi này hận các nàng, bị trừng mắt như vậy cũng không kỳ quái, nhưng Lăng Giáng Hồng vẫn cảm giác là lạ ở chỗ nào.
Bởi vì có Thương Trưng Vũ, Tào Khôn sai người trong điện đốt huân hương, Thương Trưng Vũ vừa nghe liền biết đây là cây trầm hương tốt nhất, cây trầm hương này sinh trưởng tại sâu trong Đông Hải, phi thường trân quý và rất hiếm có.
Cũng là một trong những loại hương liệu Thương Trưng Vũ yêu thích.
Bình thường chỉ có hoàng cung có được, nhưng chủ nhân Bạch Hổ Bang Lưu Anh Đường cả đời rất thích sưu tầm, cất giữ nhiều loại đồ chơi quý hiếm, đá quý, hương liệu...!cho nên có được cũng không quá ngạc nhiên.
Mọi người trong đại điện nghe thấy nhang này phiêu phiêu dục tiên, ngày thường bọn hắn hành tẩu giang hồ lỗ mãng quen rồi, làm sao ngửi qua loại hương liệu thượng đẳng này, không khỏi hút nhiều thêm vài hơi.
Đợi Thương Trưng Vũ ngồi xuống, mọi người lại lần nữa thương lượng chuyện tuyển cử Võ Lâm minh chủ tín nhiệm.
Cho tới nay, Võ Lâm minh chủ đều là do Tào Khôn đảm đương, bàn về uy vọng cùng võ công, trong giang hồ chỉ có Thương Trưng Vũ mới có thể sánh vai cùng hắn, nhưng Thương Trưng Vũ là nữ tử, hơn nữa đối với vị trí Võ Lâm minh chủ không quá mức hứng thú.
Nàng chỉ muốn trông coi Minh Phượng cung, không muốn dính dáng đến việc vặt loạn thất bát tao trong giang hồ.
Kỳ thật cái này gọi là thương nghị, nhưng bất quá như đi qua một cái sân khấu, Minh Chủ năm năm tuyển một lần, Tào Khôn tất nhiên sẽ giành được, thực lực địa vị sớm đã củng cố vững chắc.
Coi như hôm này cần tranh giành với Thương Trưng Vũ, cũng chỉ phí một phen công phu.
Nghe đám người trước mắt kia nói chuyện vô nghĩa, Lăng Giáng Hồng cảm thấy có chút không thú vị, thấp giọng hỏi Thương Trưng Vũ: "Bọn hắn như thế nào vẫn bảo trì bình thản như vậy, còn chưa động thủ?"
"Không vội..." Thương Trưng Vũ mỉm cười, "Chuẩn bị tốt tinh thần cùng công phu."
Thương Trưng Vũ quay đầu, nhìn Dịch Dung nháy mắt ra dấu, Dịch Dung hiểu ý, đem một ít thuốc bột bất động thanh sắc bỏ vào trong rượu và thức ăn trước mắt của bốn người bọn họ.
Vì phòng ngừa đối phương hạ độc trong đồ ăn, Thương Trưng Vũ tốn chút tâm cơ, làm ra thuốc bột có thể giải bách độc này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về chương trước, có thảo luận dược tính của con giun, trong văn trước ta cũng đề cập qua, Đông y cho rằng thuốc thiên tính làm độc, cái gọi là độc, chỉ nói là một loại trong đó.
Không phải trên mặt truyền thống nói, ngươi trúng hạc gánh vác hồng nha, chuyện hoa nha, loại độc chất này.
Sau đó thuốc gì có thể giải độc.
Ta biết xem chuyện của ta có một ít chuyên môn về y thuật, Nhưng ta thật không phải là thầy thuốc Đông y, trong chuyện phần chữa bệnh phần lớn là ta bậy bạ, nếu cùng ta làm rõ, truyện này sẽ không biện pháp viết xuống.
Mọi người mở con mắt, nhắm con mắt...!Xem truyện đi...!= =
Cuối cùng, ta cần thâm tình kêu gọi, đây là GL...!Thế giới thật đẹp hảo!!!! = =
Editor: ý bà tác giả là bả ko biết về đông y, bả viết phần lớn là bịa...!mn ko cần sôi bả quá.