"Sư tỷ, vốn dĩ ôn dịch đột nhiên bùng nổ là bởi vì ngũ khí trong cơ thể người mắc bệnh không điều, nhiễm phong hàn, sốt cao không lùi, làm cho bệnh tình xảy ra biến hóa mà chúng ta không lường được, mới truyền ra ngoài.
Thầy thuốc phải căn cứ vào biến hóa này, tìm ra phương hướng trị liệu loại bệnh dịch này.
Dưới tình huống bình thường, người đầu tiên mắc bệnh được cứu, những người khác cũng phải cứu." Sở Phi thấy Mộc Hương trầm mặc không nói, lại nói, "Nếu gió lạnh bình thường có thể khiến con người phát sinh bệnh, như vậy động vật cũng có thể, có lẽ không cẩn thận trúng độc cóc này, bởi vì tình huống thân thể đặc thù, cho nên làm cho độc tố trên người phát sinh biến hóa, lây nhiễm cho những người khác."
"Muội nói rất có lý." Mộc Hương gật đầu, "Dù sao hiện tại cũng không còn biện pháp gì, nghe muội một lần, ngựa chết làm ngựa sống, chúng ta lấy tiểu hồ ly này thử xem."
"Ân.
Sư tỷ, ta đem thi thể của con cóc này mang về." Sở Phi lấy lụa trắng ra, đem thi thể của con cóc nhiều màu cẩn thận cất kỹ, tận lực không để tiếp xúc trực tiếp với da của mình.
Sở Phi tinh tế nghiên cứu kịch độc trên người con cóc nhiều màu, phát hiện toàn bộ thư tịch đều không có ghi lại loại độc chất này, thôn nhỏ hoang vắng này, như thế nào xuất hiện loại độc này đây? Không chấp nhận được, nàng nghĩ nhiều vị thuốc có thể loại bỏ được chất độc này.
Thời gian nhoáng lên một cái đã qua một ngày, Tiểu Bạch nằm dưới mái che nắng, mê man ở bên người Sở Phi, một chút khởi sắc cũng không có.
"Chỉ còn lại hai ngày." Sở Phi có chút gấp gáp.
"Sư muội." Mộc Hương bưng một chén cơm và đồ ăn tiến vào.
"Muội nhanh ăn vài thứ, thuận tiện nghỉ ngơi một hồi đi, để mình ngã bệnh trước sẽ không tốt."
"Sư tỷ, ta ăn không vô." Sở Phi cúi đầu, hốc mắt có chút đỏ, tối hôm qua đến hiện tại nàng không có chợp mắt.
"Muội đừng như vậy, càng gấp muội lại càng nghĩ không ra biện pháp." Mộc Hương thở dài, tính khí của Sở Phi cũng thật sự là đủ quật cường.
"Sư tỷ, giúp ta chiếu cố Tiểu Bạch, ta đi ra ngoài một chút." Sở Phi đứng lên, định đi ra ngoài hít thở không khí.
"Không cần ta giúp muội sao?" Mộc Hương hỏi.
"Không cần đâu, nơi này còn có rất nhiều thôn dân cần tỷ chiếu cố đâu." Sở Phi lắc đầu nói.
Sở Phi nhớ rõ, ngày đó giúp tiều phu trị liệu rắn độc, là tại phụ cận mà con rắn xuất hiện tìm được thảo dược giải độc, nàng đi đến chỗ tối hôm qua bắt được cóc nhiều màu, muốn tìm một chút xem có phát hiện gì không.
Sau hừng đông, phát hiện thật ra cảnh sắc nơi này không tồi, ít người lui tới, dân phong thuần phác.
Sở Phi nhắm mắt lại, cảm thụ gió lạnh nhẹ nhàng, khoan khoái quất vào mặt, thở dài: "Giúp người trị địch bệnh, cũng thấy nhật nguyệt sáng sủa."
Tú lệ sơn thủy này khiến cho đầu óc nàng thanh tỉnh không ít, Sở Phi mở mắt ra, thoáng nhìn mấy con giun củng đến củng đi trong vũng bùn ở bên kia.
Bỗng nhiên nghĩ đến, con giun có thể giải độc, tính hàn, vừa lúc khắc độc nhiệt, nếu phối hợp với phương thuốc lúc trước của mọi người có thể sẽ giải được độc.
Sở Phi đưa tay, moi lên một số con giun trong vũng bùn, dùng khăn lụa bọc lại, đi trở về.
"Sư muội, muội bắt nhiều con giun như vậy làm gì?" Mộc Hương cảm thấy có chút buồn cười, Sở Phi bắt giun đến nổi hai cổ tay áo đều dính đầy bùn lầy, cho rằng nàng còn có tâm tính của tiểu hài tử, đi bắt con giun chơi bùn.
"Sư tỷ, ta nghĩ được một phương pháp." Sở Phi buông con giun, tìm mấy cái trứng chim, dùng cây Trắc Bá Diệp đảo thành nước tán ra cùng con giun.
Sở Phi biết rõ dược tính, tự nhiên có thể rất nhanh tìm được thảo dược thích hợp với dược tính, lấy một lòng trắng trứng trộn với ít rượu.
Làm được một nửa thì lại ngừng lại, còn thiếu một vị thuốc.
"Sao lại ngừng?" Mộc Hương đại khái đoán được dụng ý của Sở Phi.
"Còn thiếu chút gì đó." Sở Phi nói.
"Cái gì?"
"Có!" Hai mắt của Sở Phichợt lóe lên linh quang, chạy lại mái che nắng, lúc trở lại trong tay cầm theo cây Thanh Đại.
Mộc Hương thấy Thanh Đại trong tay Sở Phi, căng thẳng trong lòng, lại dấu diếm thanh sắc nói: "Muội định dùng nó?"
"Là vì Thanh Đại thanh nhiệt, làm mát máu, còn có thể giải độc." Sở Phi cầm trong tay thảo dược tinh tế nghiền nát, bỏ vào hỗn hợp có rượu mà vừa rồi đã điều chế, giao cho Mộc Hương, "Dùng thứ này phối hợp với phương thuốc của mọi người, ta nghĩ sẽ có hiệu quả.
Dùng để uống thuốc và thoa chỗ bị phù ở ngoài da."
Mộc Hương gật đầu, cầm phương thuốc của Sở Phi, Sở Phi sau khi ngao thuốc xong nhỏ vào một giọt nọc độc của cóc, thuốc liền hoàn thành.
Mộc Hương nói với thôn dân: "Chư vị, đây là phương thuốc chúng ta mới vừa nghiên cứu ra, không biết có ai nguyện ý thử một lần không?"
Một tháng này, thôn dân đã thử rất nhiều phương thuốc, cơ hồ đều không có hiệu quả gì, tất cả mọi người nghi hoặc nhìn Mộc Hương.
Bỗng nhiên trong đám người có một người nói: "Trái cũng chết phải cũng chết, không bằng lại thử một lần, tin tưởng vị thầy thuốc mới tới này một lần."
Khi cùng đường mọi người luôn cần một người đi đầu chỉ đường cho bọn hắn, người nọ vừa dứt lời, mọi người liền cùng nhau quyết tâm, Mộc Hương nhìn thấy mọi người uống hết thuốc, sau đó tự tán đi, đã không còn bao nhiêu thời gian, tất cả mọi người biết đây là cơ hội cuối cùng, mọi người giống nhau đều chờ đợi cái chết buông xuống, lập tức yên tĩnh không tiếng động.
Sở Phi ôm lấy Tiểu Bạch, thật cẩn đút nó uống thuốc.
Dù sao hồ ly cùng người bất đồng, hơn nữa thời gian Tiểu Bạch nhiễm bệnh ngắn ngủi, còn không có xuất hiện tình trạng sưng phù giống nhiều người khác.
Đút thuốc xong, Sở Phi đem Tiểu Bạch ôm vào trong ngực, lòng bàn tay vỗ về lưng của Tiểu Bạch.
"Chỉ là một con hồ ly thôi mà muội thích như vậy?" Mộc Hương dùng ngón tay gãi gãi đầu của hồ ly, hai lỗ tai của Tiểu Bạch giật giật, rất là đáng yêu.
"Ân, nó có tính thông thái nên rất thông minh." Sở Phi nhìn Mộc Hương cười cười.
Con ngươi của nàng mang theo ôn nhu tựa hồ có thể hóa xuân thủy.
"Thập Tam." Mộc Hương rầu rĩ kêu một tiếng.
"Ân?" Sở Phi ngẩng đầu nhìn Mộc Hương.
"Kỳ thật, muội còn có một sư tỷ, gọi là Thanh Đại." Âm thanh của Mộc Hương rất nhỏ rất lãnh đạm, gợn sóng không sợ hãi, lại lộ ra cổ quái.
"Ân, ta biết." Sở Phi cười gật đầu, "Môn hạ đệ tử của Quỷ Y môn đều lấy một vị thuốc làm tên của mình, người kiêu ngạo cũng thường xuyên gặp được không có gì quá kỳ quái."
"Cũng là...!Nàng...!Tính khí lãnh đạm, đối với người khác có chút xa cách, nếu là gặp được, muội tha thứ nàng một ít đi, nàng không phải cố ý."
"Hảo!" Đối với Thanh Đại Sở Phi cũng không có lòng hiếu kỳ, ngoại trừ Lăng Giáng Hồng ra nàng kỳ thật cũng không có thực chú ý người nào khác, người khác đối với mình tốt hay xấu, nàng cũng không có ý kiến gì.
Hai người nói chuyện rất nhanh lâm vào trầm mặc, Sở Phi cũng là mệt cực, chỉ chốc lát liền ôm Tiểu Bạch ngủ gật ở trên ghế.
Mộc Hương cười khổ một tiếng, tìm một cái áo ngoài choàng lên người Sở Phi.
Nàng cảm thấy Sở Phi thực đặc biệt, lại không nói ra được lí do vì sao muốn bóc da mặt giả của nàng nhìn một chút bên trong tiềm tàng thứ gì.
Đến ngày thứ ba, trời còn chưa sáng, bên ngoài quan binh bắt đầu trốn ở bốn phía của thôn chuẩn bị cây củi, dự định khi trời tối sẽ hỏa thiêu thôn.
Những thôn dân kia ban đầu còn im lặng chờ kết quả, nhưng nhìn thấy động tác của quan binh nhanh như vậy, mỗi người đều có bản năng cầu sinh, ai cũng không muốn không hiểu sao lại bị chết cháy như vậy.
Mọi người vì sống sót, đều đứng lên, cầm trong tay đao côn lao ra thôn, xông ra vòng vay cấm của quan phủ.
Mộc Hương vừa thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo Sở Phi nói: "Không tốt, đã xảy ra chuyện."
Sở Phi mới vừa bị âm thanh ầm ĩ làm tỉnh, vẫn còn buồn ngủ: "Làm sao vậy?"
"Những thôn dân này không muốn chết, chỉ sợ sẽ va chạm cùng quan binh bên ngoài, đến lúc đó hậu quả khó lường."
"Vì cái gì?" Sở Phi không rõ.
"Những quan binh này sợ thôn dân bị bệnh dịch tới gần, cũng phòng ngừa cuối cùng bọn họ sẽ phản kháng, nhất định đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Chỉ sợ bọn họ còn chưa đi ra ngoài, đã bị loạn tiễn bắn chết.
Loại chuyện này, quan phủ luôn luôn không nương tay." Mộc Hương cau mày, nhất định phải nghĩ ra biện pháp ngăn cản những thôn dân sắp mất đi lý trí này.
Mộc Hương còn chưa nghĩ được nên làm cái gì bây giờ, thì Sở Phi đã thi triển khinh công xông ra ngoài.
Quan binh đều giơ cây đuốc lên, phía trước là một loạt người bắn cung, chỉ cần thôn dân vượt qua giới tuyến, bọn hắn liền không chút lưu tình bắn tên.
Sở Phi ở phía xa xa kêu lên: "Mọi người dừng lại, ngàn vạn lần đừng đi qua."
Thần kinh của những thôn dân trải qua mấy ngày liên tiếp tra tấn, đã gần như hỏng mất, nghe Sở Phi nói, một đám đỏ mắt, xông lên định cùng quan phủ đồng quy vu tận.
Sưu sưu sưu...!Hơn mười mũi tên nhọn bay tới.
Sở Phi thả người nhảy lên, mũi chân đặt lên vai của một thôn dân trong đó, dựa vào lực đạo, lập tức nhảy tới phía trước, ống tay áo của nàng vun lên, lên xuống mấy lần, làm toàn bộ mưa tên rớt xuống đất, rơi qua một bên.
Quan binh và thôn dân đều bởi vì loạt động tác này của Sở Phi mà ngừng lại.
"Thập Tam thầy thuốc, xin hỏi ngài đây là ý gì?" Đầu lĩnh cầm đầu đúng là người nói chuyện với Sở Phi trước khi nàng vào thôn, hắn nhận ra là Sở Phi đã cản tên của quan binh.
"Không có gì, ta không muốn giằng co khiến quan phủ khó xử, nhưng mà thời hạn ba ngày vẫn chưa tới, vì sao mọi người không nguyện ý chờ đến khi trời tối đây?" Sở Phi thản nhiên nói.
"Thời gian chỉ còn một ngày, có gì khác nhau? Chẳng lẽ đợi đến trời tối, bọn hắn cũng không cần chết sao?" Đối phương hỏi ngược lại.
"Ngày hôm qua, ta đã tìm ra phương thuốc trị liệu bệnh dịch, hiện tại tất cả mọi người đang đợi kết quả, chậm nhất là đến tối, liền nhất định sẽ biết được phương thuốc mới có hữu hiệu hay không, chờ thêm một ngày biết đâu có thể cứu nhiều người như vậy, vì sao không đợi?" Sở Phi quét mắt nhìn đầu lĩnh kia một cái.
"Các ngươi chỉ cần đợi thêm một ít thời gian, các ngươi có thể sớm đi về nhà, không cần trú thủ tại chỗ này, nhưng đây là mấy trăm nhân mạng, nếu phương thuốc có hiệu quả, nhưng người lại bị các ngươi thiêu cháy, các ngươi hại chết mấy trăm mạng người vô tội này, sau đó nơi khác tiếp tục bùng nổ ôn dịch này, cũng không có cách chữa, người chết sẽ càng nhiều, lương tâm của các ngươi sẽ an ổn được sao?"
"Này..." Đầu lĩnh do dự một chút, "Hảo, vậy nghe theo Thập Tam thầy thuốc, chúng ta đợi đến buổi tối, nếu thuốc vẫn không có hiệu quả, cũng đừng trách ta không nói tình cảm."
"Một lời đã định." Sở Phi gật đầu, xoay người lại nói với những thôn dân kia, "Các vị hương thân, chính các ngươi cũng nhìn thấy, đi ra ngoài như vậy không thể nghi ngờ là đi chết, xin các ngươi tin ta một lần được không? Ta tin tưởng phương thuốc này có hiệu quả."
Mọi người nhìn vẻ mặt thành khẩn của Sở Phi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hiện tại cũng thật là không có biện pháp khác, đều gật gật đầu rồi yên lặng trở về.
"Không nghĩ tới muội nhỏ tuổi như vậy, đã đem nội công của Quỷ Y môn luyện tới cảnh giới này." Mộc Hương vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Sở Phi, làm Sở Phi hoảng sợ.
"Võ công của sư tỷ cũng rất tốt, ta cũng không phát hiện tỷ ở đây." Sở Phi vỗ vỗ ngực.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: a, rốt cục đã viết xong đoạn này, vì thế chương sau sẽ viết đến Lăng Giáng Hồng...!
Còn có Thương nữ vương hoa lệ của chúng ta!
Vì thế, ta muốn mau chóng khiến các nàng gặp mặt! Nắm tay!
=====.