Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 52: Đồ cưới (2)




Chương 47.2

“Được,” Định vương ôn hòa lên tiếng, hai người kẻ trước người sau cùng lên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Nhiễm vì quá tức giậ, cũng không để ý Định vương lên xe của mình.

Cửa lớn Tứ Phương Quán đã sớm đóng, bên trên có gián giấy niêm phong chuyên dụng của giám sát ti. Vài tên thuộc hạ cung kính bẩm bao:”Chủ tử, đã niêm phong xong Tứ Phương Quán.”

Yến Kỳ thu hồi tầm mắt nhìn thái giám bên cạnh ra lệnh: “Quân Hốc, lập tức điều tra xem người đứng sau lưng Tứ Phương Quán là ai.”

“Ân, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Quân Hốc nhận lệnh, nhanh chóng đi điều tra chủ nhân của Tứ Phương Quán. Quân Hốc là nhị thông lĩnh giám sát ti, là thuộc hạ thân tín của Yến Kỳ, ngoài ra còn có đại thống lĩnh Lãnh Minh Dung, hai người này tâm ngoan thủ lạt, lại nhạy bén dị thưởng, dù chỉ là một ngọn gió làm lay cỏ bọn họ cũng có thể ngửi thấy mùi máu, cho nên chưa đầy ba năm. Trong triều Đại Tuyên trong sạch một mảnh, ai cũng giữ mình ẩn nấp kỹ càng, không ai dám động vào đám người biến thái trong giám sát ti.

Trước cửa Tứ Phương Quán, Trực Nhật nhìn thấy chủ tử có chỗ không thích hợp, thấy mọi người đi hết mới hỏi chủ tử: “Gia, xảy ra chuyện gì sao, thuộc hạ thấy sắc mặt người không tốt lắm.”

Yến Kỳ nheo mắt nở nụ cười sâu xa, Vân Nhiễm là người cứu hắn sao, nếu là nàng, việc này có thể sẽ lớn chuyện.

“Trực Nhật, thay bổn vương đi điều tra chuyện của quận chúa Trường Bình, xem nàng ta ba năm nay ở đâu làm gì cùng tất cả động tĩnh.”

“Ân,” Trực Nhật không hiểu, đang êm đẹp sao Gia lại đi điều tra quận chúa, không lẽ Gia có hứng thú với nàng, Trực Nhật tròn mắt giống như phát hiện ra bí mật, Yến Kỳ gõ đầu hắn: “Làm việc cho tốt.”

“Ân,” Trực Nhật muốn bát quái một chút, đã bị Yến Kỳ diệt trừ.

Ánh mắt Yến Kỳ sinh động, khóe môi khẽ cười nhu hòa, dân xhai thủ hạ rời khỏi Tứ Phương Quán.

Trên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Nhiễm nhắm mắt tự điều chỉnh tâm tình, lúc ở Tứ Phương Quán nàng thật sự bị chọc giận, giờ đã có chút bình tĩnh không phải là thua thiệt trong tay Yến Kỳ sao, nàng cũng không phải chưa nếm qua, đâu có it, cho nên tức giận làm gì. Nàng cũng không tin tin mình không trị được hắn.

Vân Nhiễm thanh trừ tạp niệm, toàn tâm toàn ý nghĩ xem làm thế nào đối phó tên Bạch Liên hoa kia.

Trong một góc xe ngựa, Định vương luôn quan sát Yến Kỳ, thấy sắc mặt nàng thay đổi liên tục, trong lòng có tư bị khác thường, hắn cảm nhận được nàng thay đổi có liên quan đến Yến Kỳ, nàng thích hắn ta sao.

Nghĩ vậy hắn nhịn không được lên tiếng: “Trường Bình, lúc nãyước Yến Kỳ tìm ngươi là vì giải độc đan sao?”

Sở Dật Lâm không ngốc, vốn Yến Kỳ không có biện pháp giải độc, sau khi cùng Trường Bình nói mấy câu lại lấy ra giải độc đan, hiển nhiên giải dược này là của Vân Nhiễm, vì sao Yến Kỳ lại biết nàng có.

Vốn hắn tưởng hai người bọn họ tuyệt giao không có quan hệ, nhưng nhìn chuyện hôm nay có vẻ không giống như vậy. Nói đến chuyện Lam Tiểu Lăng và Giang Tập Nguyệt đánh cuộc, với tính cách của hắn đã sớm đuổi mọi người ra ngoài, nhưng hắn lại cho phép Lam Tiểu Lăng ép iang Tập Nguyệt thực hiện ước định, hại Giang Tập Nguyệt phải uống thuốc độc để cứu mình, Yến Kỳ đang muốn giúp ai, Lam Tiểu Lăng hay Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm còn đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên ngh được giọng Sở Dật Lam, lúc này nàng mới phát hiện trong xe còn có thêm một người, nàng mở to mắt nhìn hắn, cũng không định giấu diếm.

“Đúng vậy.”

“Ngươi làm sao có giải độc đan, sao hắn lại biết ngươi có?”

Định vương có chút bức người truy vấn, Vân Nhiễm không vui, mày nhíu lại nhưng vẫn giải thích: “Giải dược là bằng hữu tặng cho ta, có thể giải được bách độc, về phần vì sao Yến Kỳ biết là do ta đã từng hạ độc hắn, cho nên hắn đoán trên người ta sẽ có đan dược giải độc.”

“Thật như vậy sao?”

Sở Dật Lâm tuy vấn, Vân Nhiễm không hờn không giận, nhìn thẳng Định vương, thanh âm mang theo chút lạnh lẽo.

“Hình như việc này không có quan hệ với Định vương, Định vương dựa vào đâu để tra hỏi?”

Sở Dật Lâm giật mình hồi phục tinh thần, trong lòng có chút khó hiểu, hắn đối với Vân Nhiễm có chút tình cảm, lúc trước muốn kết hôn với nàng là vì phủ Vân vương sau lưng nàng, nhưng hiện tại càng tới gần nàng, hắn càng bị nàng hấp dẫn, nảy sinh tình cảm với nàng.

Sở Dật Lâm tự mình thu hồi cảm xúc, cầm lấy tay Vân Nhiễm.

“Trường Bình, bổn vương muốn cưới ngươi làm Định vương phim bổn vương sẽ cả đời sủng ái ngươi.”

Định vương chân thành nhìn Vân Nhiễm, bày tỏ tấm chân tình, bình thường nữ nhân chắc đã xúc động nghẹn ngào, là Định vương nói muốn cưới nàng, còn sủng nàng cả đời, thật sự là có nằm mơ cũng mỉm cười.

Nhưng Vân Nhiễm đang ngây ngẩn cả người, nàng không hiểu vì cái gì Định vương lại lập tức muốn cưới nàng, nàng đã làm chuyện gì kinh động thiên địa quỷ thần khiếp sợ khiến hắn nhìn trúng nàng, để nàng còn biết đường sửa?

“Định vương, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Vân Nhiễm rút tay về, Định vương chết lặng, không ngờ hắn ngàn năm mới có được một lần thổ lộ chân tình lại bị người ta ghét bỏ, trong lòng Sở Dật Lâm nổi phong ba bão táp, sắc mặt cũng u a,s. ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng, hắn vốn nghĩ chỉ cần mình thổ lộ, thì bất kể nữ nhân nào nằm mơ cũng tỉnh mộng mà cười, nhất là Vân Nhiễm nàng vừa bị từ hôn? Ở Luwog Thành ái có thể tôn quý hơn hắn, tướng mạo tốt, thân phận tôn quý, lại thật tình sủng ái nàng, nàng không phải nên mừng như điên sao? Hiện tại sao có thể bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi.

Đây chính là đả kích đối với hắn, nhưng một khát vọng chinh phục lại nổi lên, hắn không tin mình không thu phục được nàng, nếu ngay cả một nữ nhân còn không chinh phục được, thì sao giành được thiên hạ.

“Trường Bình, người không tin bổn vương sao? Bổn vương đã nói là sẽ làm, cả đời sủng ngươi, về sau tuyệt đối không phụ ngươi.

Khóe miệng Vân Nhiễm cứng đờ, có chút muốn cười, trên đời này lúc cưới vợ nam nhân nào không nói toàn lời ngon tiếng ngọt, hôm nay có thể thản nhiên những lời như vậy thì ngày mai cũng có thể nói với người khác. Huống hồ nàng còn biết rõ trong lòng Định vương muốn kết hôn với nàng là vì nhìn trúng hai mươi vạn binh quyền cùng thiết khoán đan thư của Thái tổ hoàng đế.

Xem ra nam nhân này dã tâm không tầm thường, không biết tại thời điểm tiên đế tại vị, vì sao hắn không động thủ tranh ngai vị, lúc này lại có ý niệm trong đầu, Vân Nhiễm nhất thời nghĩ không ra, mỉm cười nói.

“Định vương, ta không có duyên với Định vương phủ, cho nên vương gia không cần nhắc lại chuyện cưới ta.”

“Ngươi.”

Sở Dật Lâm chán nản, thật không ngờ nữ nhân này dầu muối đều không thấm, hắn thành khẩn muốn kết hôn với nàng, nàng lại bất vi sở động. Phải biết rằng nếu nàng không gả cho hắn, mẫu hậu nhất định sẽ nghĩ cách đối phó nàng.”Vân Nhiễm, bổn vương hy vọng ngươi suy nghĩ cho kỹ, ở Lương Thành Đại Tuyê, ngươi tìm được ai thích hợp hơn bản vương, ngươi không gả cho ta thì còn muốn cho ai.”

Vân Nhiễm bình tĩnh đáp lời: “Ta chưa từng nói muốn gả cho người tôn quý. Định vương hiện tại ta vẫn chưa muốn lập gia đình.”

Trong mắt người cổ đại mười bảy tuổi đã là rất lớn, nhưng ở hiện đại, đây mới chỉ là lứa tuổi thiếu nữ đẹp như hoa như ngọc, sao phải vội vàng gả cho người. Lại nói nàng không muốn gả cho nam nhân quyền quý, nếu muốn cao quý gả cho hoàng đế không hơn ah.

Sở Dật Lâm đen mặt, cổ họng khô khốc nhìn Vân Nhiễm, không biết vì sao nữ nhân này lại khác người như vậy.

Vân Nhiễm thấy hắn nhìn mình chằm chằm liền cười dịu dàng lên tiếng: “Định vương có biết điều kiện của ta khi lập gia đình không?”

Mắt Sở Dật Lâm sáng ngời, có điều kiện là tốt rồi: “Điều kiện gì.”

“Không nạp thiếp, không thông phòng, không được lén lút tư tình, cả đời chỉ cưới một nữ nhân.”

Đinh vương há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt thay đổi đủ màu, hắn có thông phòng, lại nạp thiếp, bình thường còn vụng trộm qua lại, nói như thế chẳng phải hắn không phù hợp với điểu kiện của Vân Nhiễm. Nhưng thật sự có nhân đáp ứng được điều kiện của nàng sao? Sơt Dật Lâm không tin, sững sờ đến nửa ngày mới có phản ứng.

“Trường Bình, người cố ý để ta biết khó mà lui đúng không? Người không nên làm đố phụ, nam nhân hoàng thất, vương tôn quý tộc không có người như vậy đâu, chẳng lẽ ngươi không định lấy chồng.”

Vân Nhiễm nhàn nhạt cười: “Định vương không cần lo lắng, nếu không có người như vậy, ta vẫn còn một con khác đường.”

Nàng giảo hoạt nói: “Xuống tóc làm ni cô.”

Sở Dật Lâm thực sự bị Vân Nhiễm đả kích, đầu óc choáng váng, nhất thời không biết nói gì, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng nói của Triệu Hổ: “Quận chúa, đã về tới vương phủ.”

Sở Dật Lâm hồi phục tinh thần, nhìn nữ tử mềm mại phía đối diện, lông mày nhíu chặt, mắt híp lại nói: “Trường Bình, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ lời của bản vương, nên nhớ rằng hôn sự của ngươi, không phải do mình ngươi quyết định, sau lưng còn liên lụy rất nhiều người, ngươi tốt nhất đừng gây rắc rối cho phủ Vân vương.”

Vân Nhiễm tối sầm mặt, lạnh lẽo nhìn Định vương, đây là đang uy hiếp nàng sao? Nam nhân như vậy cũng thật hèn hạ, vì dục vọng chinh phục một nữ nhân ngay cả uy hiếp cũng dùng tới. Thật sự là buồn cười, một nam nhân ngực mang thiên hạ ít nhất cũng phải đường đường chính chính quang minh lỗi lạc, chứ không phải dụng tâm hiểm ác, tuy ngai vàng là dùng máu tươi xương trắng mà dựng thành, nhưng thủ đoạn ti bỉ như vậy làm cho nàng khinh thường.

Vân Nhiễm không nói lời nào, bên ngoài hai nha hoàn tiến đến đỡ nàng xuống xe.

Phía sau Sở Dật Lâm mặt mày u ám, ánh mắt sắc bén âm hiểm, nhìn Vân Nhiễm dẫn nha hoàn đi vào phủ không thèm quay đầu lại, khóe môi hắn nở nụ cười quỷ dị, Trường Bình, bổn vương muốn cưới ngươi, sẽ không cho phép ngươi không lấy chồng, cho người đi gặp quỷ thôi, ngươi sinh là người của ta, chết cũng là ma của ta.

Định vương đổi sang xe ngựa của phủ Định vương, ra lệnh cho thị vệ.

“Đi thôi.”