Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 234: Kế trong kế, ập đến




Trên phố Thiên Nguyên có vô số cây đuốc sáng rực, người người hưng phấn, vui vẻ nhìn nữ tử bị trói rên đài. Ai cũng khoa tay múa chân, bàn tán nữ nhân này là sát tinh, bây giờ bị thánh nữ bắt được, thiêu chết ả sau này sẽ không còn ai gây họa cho Nam Ly nữa. Trong mắt bọn họ, nữ nhân không ngững giãy dụa, khổ sở là vì bị sát tinh nhập hồn.

Mắt thấy người tới ngày càng nhiều,sắc trời ngày một tối, nữ tử ngồi trong liễn vàng óng ánh vén rèm lên, nàng vừa động, cả quảng trường lập tức yên tĩnh như tờ, ai cũng lặng người ngắm nhìn thánh nữ. Chỉ thấy nàng im lặng vung tay lên, thuộc hạ bắt đầu châm lửa, rất nhanh ánh lửa bốc lên cao.

Dưới đài hưng phấn bán tán.

“Sát tinh bị thiêu cháy rồi.”

“Đúng vậy! Sau này Nam Ly chúng ta sẽ không còn tai họa.

Có người kích động cười ha hả, có người vỗ tay, có người nhảy múa.

Chỉ có nữ tử bị trói trên đài, sắc mặt trắng như tờ, toát mồ hôi hột, liều mạng giãy dụa, khóe mắt nhòe lệ.

Nhưng tình cảnh thê thảm, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu cũng không khiến mọi người đồng tình thương hại.

Trong đêm tối, ngoại trừ tiếng hát, tiếng cười, chỉ còn tiếng củi cháy lép bép.

Đột nhiên có sát khí đánh úp tới, vài bóng đen bay thẳng về phía sân khấu.

Giống như ánh sao xẹt qua trời đêm, nháy mắt đã nhảy tới trên đài.

Lúc này thánh nữ đang ngồi trong liễn vàng đột nhiên sắc bén hô lên: “Có người cứu sát tinh, mau ngăn bọn họ lại.”

Giọng nàng khàn khàn như chuông, khiến người ta đau nhức tai, nhưng lúc này không ai để ý tới, mọi người đều chú ý tới nội dung, có người muốn cứu sát tinh.

Nháy mắt khung cảnh trở nên hỗn loạn, vô số dân chúng như phát điên, gào thét.

Trong đám người có thuộc hạ mai phục, nhanh chóng phát nội lực nhằm thẳng vào những người vừa tới.

Hai bên giao chiến..

Cầm đầu hắc y nhân là Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, hai người xoay lưng hỗ trợ cho nhau, Yến Kỳ xông tới, Vân Nhiễm khẽ xoay tròn như một đóa u linh nhằm thằng tới nữ tử giữa đài, ánh sáng bạc từ tay nàng lóa ra, một kiếm chặt đứt xiềng xích trên người nữ tử, một tay ôm ngang eo nàng, nhanh chóng lui về một góc khác.

Động tác như mây bay nước chảy, dứt khoát, gọn gàng, nhanh như cắt.

Đợi nàng rơi xuống đài, nữ tử kia mở to mắt đẫm lệ nhìn nàng nghẹn ngào lên tiếng: “Tiểu sư muội, sao muội lại tới đây? Bọn họ đang chờ muội?”

Nữ tử này tên Triệu Nguyệt một trong những đệ tử của Lưu Hoa Đường, sư tỷ của Vân Nhiễm.

Ngày đó Tần Lưu Phong về Nam Ly, còn lại vài huynh đệ tỷ muội đều đi theo hắn, chỉ không ngờ bọn họ gặp phải kiếp nạn lớn như vậy.

Vân Nhiễm thản nhiên liếc nhìn Triệu Nguyệt, nhướng mày hỏi: “Sư tỷ! Sư huynh đâu, huynh ấy sao rồi?”

“Sư huynh bị thánh nữ nhốt trong thánh cung, tiểu sư muội, trăm ngàn lần không cần tới đó, bọn họ đã sắp sẵn mai phục.”

Nói xong cả người nàng ta mềm nhũn hôn mê, dường như không chịu nổi hành hạ.

Vân Nhiễm nhanh chóng đỡ nàng, gọi một hắc y nhân gần đó tới giúp đỡ nàng ta.

Chính mình lại xông tới bên cạnh Yên Kỳ, lúc này trên đài cao càng thêm nhiều người, bao vây lấy bọn họ.

Nhưng Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm như sát thần, đi tới đâu quân lính tan rã tới đó. Nữ tử ngồi trong liễn vàng lạnh lùng nhìn hai người đang chiến đấu, hận không thể đem tất cả những gì mình đã trải qua trả lại cho bọn họ.

Trên đài loạn thành một đoàn, dưới đài dân chúng hoảng loạn né tránh, nhưng cũng có người không sợ chết hét lên: “Mau bắt lấy bọn họ, bọn họ muốn cứu sát tinh, bọn họ là đồng đảng của sát tinh.”

“Không thể để bọn họ cứu sát tinh đi, bọn họ muốn dùng sát tinh hại chúng ta, mau ngăn bọn họ lai.”

Vân Nhiễm đen mặt, vung trường kiếm lên, kiếm khí bắn về đám bạo dân, thương vong vô số, nàng làm như không thấy.

Loại dân chúng cổ hủ mê tín có cũng như không, nàng vừa đánh vừa nhìn Yến Kỳ, trầm giọng nói: “Đi.”

Hai bóng người như hai thanh kiếm sắc bén, kiếm tơi đâu người chết tới đó, mọi người chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, phía sau liễn vàng có một đôi mắt đỏ rực nhìn theo bóng họ, khóe môi cười lạnh.

Yến Kỳ, Vân Nhiễm, dù lúc này các ngươi có thể thoát khỏi, nhưng bản cung tin, rất nhanh chóng ta sẽ lại gặp, đó chính là ngày chết của các ngươi.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm dẫn theo vài tên thuộc hạ biến mất trong màn đêm, một số người bị thương, ba người chết, cũng may cứu được Triệu Nguyệt. Lúc này mọi người không về khách sạn vì như vậy sẽ bị phát hiện, tất cả tới thẳng cứ điểm của Yến Kỳ tại Nam Ly, vốn dĩ hắn không muốn để lộ nơi này, chỉ cần lộ sẽ phải phá bỏ.

Nhưng bây giờ không thể suy nghĩ nhiều như vậy, mọi người đi tới một tòa trang viên.

Hai gã thuộc hạ nhìn thấy Yến Kỳ dẫn người tới, liền im lặng đi sắp xếp.

Đêm ngày một say, dân chúng Nam Ly cả đêm không ngủ, bởi vì sát tinh không chết, như vậy đất nước vẫn có tai họa, phải làm sao bây giờ? Nhất thời cả Nam Ly đều bất an lo sợ.

Tới nửa đêm, Triệu Nguyệt tỉnh lại, trong phòng chật kín người, Yến Kỳ, Vân Nhiễm u ám nhìn Triệu Nguyệt, nàng ta thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng cố gượng dậy cảm tạ.

“Tiểu sư muội, cảm ơn muội đã cứu ta.’

Ánh mắt Vân Nhiễm phức tạp nhìn Triệu Nguyệt, một lúc lâu không nói gì, Triệu Nguyệt kinh hãi, nhưng vẫn cố trấn tĩnh: “Tiểu sư muội, muội sao thế?”

“Ngươi bị bọn họ thu mua, không ngờ người của Lưu Hoa Đường lại tham sống sợ chết, ta cứ tưởng ngươi sẽ khác, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Giọng Vân Nhiễm lạnh lùng, Triệu Nguyệt nhanh chóng nhìn nàng, ánh mắt thị huyết lạnh lẽo, khiến người ta nghẹt thở.

“Tiểu sư muội, muôi...?”

“Đừng nói ngươi không có, ngươi cho rằng ta dễ lừa như vậy sao? Lúc ta cứu ngươi xuống, đã phát hiện điểm khác thường, ngươi biết mình sơ hở chỗ nào không?”

Vân Nhiễm ngừng một lát mới nói: “Vết thương trên người ngươi không phải bị đánh mà tự mình gây ra,nếu bị tra tấn miệng vết thương sẽ rất kinh khủng, ngược lại nếu do mình tự gây ra xuống tay không thể quá tàn nhẫn, nên vết thương nông hơn rất nhiều.”

“Ta?”

Triệu Nguyệt khóc lên, Yến Kỳ phiền chán quát lạnh: “Nói đi, bọn họ phái ngươi tới gần chúng ta để làm gì?”

Triệu Nguyệt không trả lời câu hỏi của Yến Kỳ mà nhìn Vân Nhiễm sám hối: “Tiểu sư muội, muội đừng trách ta, cũng đừng hận ta. Bọn họ nói nếu ta không làm sẽ đánh đại sư huynh, chẳng những vậy, họ còn ngâm đại sư huynh trong Hàn Ngọc trì, nước ở đó rất lạnh, chỉ cần nửa tháng, sư huynh sẽ thành phế nhân, ta không chịu nổi nên mới đồng ý với bọn họ.’

Vân Nhiễm không nói gì, nhưng cũng lạnh tâm với vị sư tỷ này, vẻ mặt thản nhiên hỏi: “Bọn họ sai ngươi làm gì?”

“Bọn họ để ta dẫn các ngươi tới thánh cung, nơi sư huynh bị giam giữ, thật ra ở đó đã có thiên la địa võng, chỉ cần các ngươi tới liền chạy đằng trời.”

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Vân Nhiễm lên: “Chúng ta đi.”

Triệu Nguyệt run rẩy lên tiếng: “Tiểu sư muội.”

Vân Nhiễm nhìn Triệu Nguyệt: “Ta sẽ cứu su huynh, chập tối hai ngày sau, chúng ta sẽ đi cung thánh nữ.”

Triệu Nguyệt có chút khó tin, biết rõ bên trong có thiên la địa võng bọn họ vẫn muốn đi sao? Rõ ràng là tìm chết, trước đó Triệu Nguyệt vì muốn cứu sư huynh định hại Vân Nhiễm, nhưng nhìn thấy nàng vô nghĩa phản cố muốn tới cung thánh nữ, nàng ta vẫn cảm thấy áy náy, cắn môi lên tiếng.

“Ta cũng không biết bọn họ sắp đặt cạm bẫy gì trong thánh cung, nhưng ta phát hiện có rất nhiều người, hình như còn cả người Đông Viêm, vô tình ta nghe thấy có người gọi thái tử.”

Một đại bất ngờ ngoài dự kiến, thái tử Đông Viêm Cơ Kình Thiên sao? Không ngờ hắn cũng rảnh rỗi liên hệ với Tống gia cùng công chúa Vinh Đức.

Tốt! Thật sự quá tốt.

Ánh mắt Yến Kỳ thị huyết, vốn dĩ kế hoạch của hắn chỉ diệt Tống gia cùng tiện nhân Vinh Đức, giờ còn nhiều thêm một Cơ Kình Thiên.

“Trẫm sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

Yến Kỳ lạnh giọng, chậm rãi đứng dậy, dắt tay Vân Nhiễm, Triệu Nguyệt lo lắng nhìn vài người đi khỏi, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hai ngày sau, Yến Kỳ dẫn thuộc hạ đi theo Triệu Nguyệt, lợi dụng đêm đen lẻn vào thánh cung.

Thánh cung nằm ngoài thành Nam Ly một trăm dặm, dựa vào núi, đường đi gập ghềnh, chỉ có một lối, còn có trọng binh canh gác. Nam Ly rất coi trọng thánh nữ, thánh cung là cấm địa, người thường muốn vào còn khó hơn lên trời.

Nhưng với đám người Yến Kỳ cũng chỉ là việc nhỏ, hơn nữa bọn họ không đi đường chính mà trèo lên từ vách đá.

Đêm nay trời u ám, không trăng sao, giống như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào, lúc bọn họ lên tới nơi trời bắt đầu mưa phùn, hạt mưa lành lạnh tạt vào má ngấm vào người, nhưng ai cũng bất chấp đi thẳng tới thánh cung.

Tuy rằng thời tiết xấu, nhưng người tới đều có võ công lợi hại, nên ai cũng có thể nhìn rõ phía trước, đi thẳng lên núi.

Triệu Nguyệt đi trước dẫn đường, Yến Kỳ, Vân Nhiễm theo sau, tiếp theo đó là đám thuộc hạ, lần này bọn họ dẫn đi tất cả bốn mươi người.

Mọi người mất gần hai canh giờ mới lên tới đỉnh núi, thánh cung được xây dựng trên đó, xung quanh tương đối bằng phẳng, một toàn cung điện xa hoa tráng lệ nằm cheo leo, chìm trong biển mây, ánh đèn uyển chuyển hàm xúc, khiến người ta có cảm giác nơi đây như dao trì tiên cảnh.

Thi thoảng lại thấy có bóng người lóe qua, rõ ràng số lực thủ vệ tuần tra nhiều hơn bình thường.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn Triệu Nguyệt, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng Vân Nhiễm đã ra lệnh: “Đi thôi, ngươi chỉ cần để ý việc của mình.”

Triệu Nguyệt nghĩ tới Tần Lưu Phong, nàng không đành lòng nhìn sư huynh bị ném vào Hàn Ngọc trì, tình nguyện hi sinh tiểu sư muội nàng cũng muốn cứu hắn, nàng thích hắn nhiều năm như vậy, không thể trơ mắt nhìn sư huynh bị phế, tiểu sư muội muốn hận thì hận đi.

Nàng không cần, Triệu Nguyệt phi thân lao về phía trước, Yến Kỳ, Vân Nhiễm cũng theo sát, đoàn người tới gần thánh cung. Tất cả như như tên bắn xuyên qua màn mưa.

Trong đại điện thánh cung có hơn chục bức tượng thánh nữ, đây đều là các đời thánh nữ đã qua, cả đời họ cống hiến cho Nam Ly, nên sau khi chết đi, sẽ được đúc tượng vàng, để thánh nữ đời sau bái tế.

Trong đại điện trống rỗng không một bóng người.

Tuy rằng có rất nhiều thuộc hạ, nhưng thánh cung không cho phép người khác tùy tiện tiến vào, dù là binh sĩ cũng không được, ai vi phạm thánh nữ có quyền xử tử.

Triệu Nguyệt dẫn đoàn người đi thẳng tới phía sau đại điện, đường đi rắc rối phức tạp, Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ chỉ cần liếc mắt nhìn đã phát hiện trong đó có rất nhiều cơ quan.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm làm như không biết đi theo Triệu Nguyệt rẽ trái rẽ phải, phía trước vang lên giọng Triệu Nguyệt: “Tiểu sư muội, sư huynh bị ngâm trong Hàn Ngọc trì, nghe nói do ngọc ngàn năm tạo thành, rất lạnh, người bình thường bị nhốt trong đó chỉ ba hôm là chết, người luyện võ cũng không qua được nửa tháng kinh mạch sẽ đứt hết sau này thành phế nhân.

Triệu Nguyệt nói thật, trước đó nàng nhìn thấy sư huynh bị ngâm trong Hàn Trì ngọc, nước lạnh có thể đông chết người. Người luyện võ có thể không chết, nhưng ngâm quá lâu kinh mạch bị đứt hết cũng thành phế nhân.

Nàng không muốn sư huynh thành phế nhân.

Cho dù nàng phải chết cũng đươc.

Đoàn người đi tới cấm đường, sau trong đó là Hàn Ngọc trì, nơi đây lạnh người bình thường không chịu được, nhưng với thánh nữ lại là phúc, bởi vì các đời thánh nữ đều luyện võ công chí âm, Hàn Ngọc trì rất thích hợp dùng để tu luyện, kết hợp với nội công tâm pháp, tốc độ tu luyện một ngày trong Hàn Ngọc trì bằng một tháng ở bên ngoài, nên lịch sử các đời thánh nữ đều có võ công cao cường.

Trong cấm đường một mảnh im lặng, trướng rủ màn che, hương thơm ngào ngạt, Hàn Ngọc trì ở chính giữa tỏa sương khói lượn lờ khiến trong cung một mảnh mờ ảo, trong ao thật sự có người, nhưng lại nhìn không rõ.

Triệu Nguyệt nóng vội hét lên: “Sư huynh! Sư huynh.”

Người trong ao ngẩng đầu lên nhìn vài bóng người vừa tới, Triệu Nguyệt, Yến Kỳ, Vân Nhiễm.

Hắn thật sự là Tần Lưu Phong, vừa thấy Vân Nhiễm hắn liền biến sắc mặt nhanh chóng thúc giục: “Tiểu sư muội, muội điên rồi sao, tới chỗ này làm gì, nhanh đi đi.”

Vân Nhiễm nhìn Tần Lưu Phong trong Hàn Ngọc trì, tới lúc này hắn vẫn còn lo lắng cho nàng, nàng thật sự cảm động.

‘Sư huynh, ta tới cứu người đi ra ngoài.”

Dứt lời, nàng vung tay lên đẩy sương khói ra, lao tới Hàn Trì ngọc.

Không ngờ nàng còn chưa đụng tới người hắn, đã nghe thấy giọng Yến Kỳ thất thanh: “Nhiễm Nhi, cẩn thận.”

Một cái ám khí tập kích về phía Vân Nhiễm, nàng nhanh chóng lui về phía sau, dùng tay áo phẩy nội lực đánh bay ám khí ra ngoài, nhưng nàng còn chưa kịp có hành động tiếp theo, đã thấy xung quanh Hàn Ngọc trì có vô số ánh sáng lập lòe giống như của trường thương, kèm theo đó là một giọng nói khàn khàn.

“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa các ngươi lại muốn vào, rõ ràng tìm chết, các ngươi nghĩ hôm nay mình còn thoát khỏi chỗ này được sao?”

Giọng nói vang vang trong Hàn Ngọc trì, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm biến sắc mặt lui về đứng song song với nhau, hai người cùng nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy giữa không trung có một đài nhỏ, một nữ tử mặc quần lụa vàng óng ánh, phiêu dật đứng bên trong, trên mặt mang sa mỏng.

Vân Nhiễm quát lạnh: “Ngươi là thánh nữ Nam Ly.”

“Ha!Ha!Ha ta là thánh nữ Nam Ly, thánh nữ sao?”

Nữ tử đột nhiên bỏ mạng che mặt, lộ ra khuôn mặt dữ tợn: “Yến Kỳ, khuôn mặt ta đều do ngươi ban tặng, ngươi hủy mặt ta, độc câm ta, cắt đứt gân chân tay ta, ngươi còn tưởng rằng ta đã chết. Đáng tiếc, bản cung mệnh lớn không chết được, ta còn sống để nhìn các ngươi chết.”

Vân Nhiễm biến sắc mặt nhanh chóng chỉ vào Triệu Nguyệt: “Triệu Nguyệt, ngươi là người bọn chúng, có đúng không? Ngươi cố ý dẫn chúng ta tới chỗ này?”

Dứt lời nàng vung chưởng đánh về phía Triệu Nguyệt, nàng ta lui về phía thánh nữ Sở Vận Ninh, thâm trầm cười nhìn Vân Nhiễm: “Tiểu sư muội, ta cũng không còn cách nào khác.”

Tần Lưu Phong không thể tin nổi nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt: “Triệu Nguyệt, ngươi điên rồi, vì sao lại giúp nữ nhân này lừa tiểu sư muội tới đây, ngươi muốn hại chết nàng sao?”

“Sư huynh, ta không muốn nhìn huynh ở trong Hàn Ngọc trì, thánh nữ nói, chỉ cần ta dẫn tiểu sư muội tới, người sẽ thả huynh ra.”

Tần Lưu Phong tức giận gầm lên: “Không cần! Ta không cần ngươi làm như vậy.”

Triệu Nguyệt đau đớn, nàng biết sư huynh dù chết cũng không muốn dàng dẫn tiểu sư muội tới đây, nhưng nàng thương hắn.

Sở Vận Ninh mặc kệ Triệu Nguyệt cùng Tần Lưu Phong, ả đắc ý nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm: “Không phải các ngươi luôn tự phụ sao? Luôn cho rằng mình tài trí hơn người? Ta muốn nhìn xem lần này các ngươi làm thế nào thoát khỏi nơi này.”

Nói xong ả vung tay lên, xung quanh ào ra một đám hắc y nhân cầm giáo dài, đồng thời bên cạnh Sở Vận Ninh xuất hiện thêm một người vẻ mặt hung tàn, mắt ưng, miệng lạnh mặc, măc áo choàng xám, ẩn hiện trên đài trông như một chiếc bóng, hiển nhiên thường xuyên ẩn mình trong tối, nhưng Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm vừa nhìn tới hắn lại nhớ tới một người.

Tống nhị gia, minh chủ Ngốc Ưng Minh, Tống Trình.

Người còn lại cho dù hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra hắn là Cơ Kình Thiên.

Cơ Kình Thiên âm trầm lạnh lùng nhìn hai người, hắn không nói gì, Vân Nhiêm lên tiếng trước: “Cơ Kình Thiên, không ngờ ngươi lại cấu kết với tiện nhân Sở Vận Ninh, trước đó bản cung thật sự cứu một bạch nhãn lang, sớm biết như vậy, ta nên bổ thêm một đao, tránh để hôm nay tên súc sinh như ngươi ngươi quay lại cắn ta.”

Cơ Kình Thiên đen mặt, nặng nề lên tiếng: “Vân Nhiễm, hôm nay bản cung cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi nguyện ý đi với bản cung, ta có thể dẫn ngươi đi.”

Cơ Kình Thiên vừa nói xong, Tống Trình cùng Sở Vận Ninh biến sắc mặt: “Cơ vương gia, ngươi nói linh tinh gì đó, không thể thả nữ nhân này.”

Vân Nhiễm cười rộ lên: “Hóa ra ngươi đã không còn là thái tử, thật đáng mừng, chúc mừng Cơ vương gia, xem ra Vĩnh vương điện hạ vẫn cao tay hơn, hắn lên làm thái tử, ngươi giáng xuống thành vương gia.”

“Ha!Ha!”

Vân Nhiễm cười, mặt Cơ Kình Thiên nổi bão, yên hận đan xen, nữ nhân này khiến hắn yêu, cũng khiến hắn hận. Nếu không phải nàng, Vĩnh vương đã sớm chết, sao có thể trở về tranh đoạt ngôi vị với hắn, nhưng lần trước phụ vương bệnh nặng, hắn ta mời Vân Nhiễm về chữa trị, sau đó hai người liên thủ tước binh quyền của hắn, cuối cùng tìm cách phế đi thân phận thái tử cúa hắn.

Hắn không cam lòng, đúng lúc Tiêu Diêu vương liên lạc với hắn, cùng nhau đối phó với Yến Kỳ, hắn không cần suy nghĩ lập tức đồng ý. Tiêu Diêu vương đã nói, hắn giúp Tiêu Diêu vương giành ngôi, sau đó hắn ta giúp lại hắn.

Vân Nhiễm không để ý tới sắc mặt Cơ Kình Thiên nhìn về phía người còn lại: “Các ngươi thật sự rắn chuột cùng một ổ, tự lập phái riêng, vị này chắc là Tống lão nhị Tống Trình, minh chủ Ngốc Ưng minh, chỗ dựa của Tiêu Diêu vương đi.”

Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, Tống Trình ngơ ngần, ầm trầm lên tiếng: “Không ngờ các ngươi có thể tra ra được tới mức này, nếu đã như vậy, hôm nay đừng mơ rời khỏi nơi này, không chết không được.”

Vân Nhiễm cười lạnh: “Có chết hay không phải thử mới biết, có điều ta thật sự bội phục Tống gia, lá gan thật lớn, dám đổi đứa nhỏ của gia tộc mình vào cung, đổi công chúa thành hoàng tử, dùng hắn để tranh đoạt ngôi vị, còn sắp thành công. Ah phải rồi! Nếu ta đoán không sai, vị Tiêu Diêu vương chính là con của sư phụ ta, hắn với Tống Tuyển là anh em sinh đôi? Nên Tống Tuyển mới tình nguyện làm một quân cờ giúp đỡ huynh đệ tranh giành ngôi vị.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, Tống Trình giật mình, không ngờ nữ nhân này biết tất cả.

Yến Kỳ cũng sửng sốt, hắn chưa nghe Vân Nhiễm nhắc tới chuyện này. Vân Nhiễm nghĩ mãi vì cái gì Tống Tuyển cam nguyện làm quân cờ cho người ta sai khiến, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, Tiêu Diêu vương là huynh đệ với hắn, nên hắn mới cam tâm tình nguyện hỗ trợ hắn đoạt giang sơn.

Xem ra nàng đoán không sai, Tiêu Diêu vương quả thật là anh em song sinh với Tống Tuyển, con của sư phụ Miêu Chi, bà cũng biết chuyện này.

Ngày sư phụ sinh, nhất định Tống Triển đã ôm một trong hai đứa bé đi, nên sư phụ luôn nghĩ mình chỉ có Tống Tuyển.

Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn thẳng Tống Trình.

Cơ Kình Thiên cùng Sở Vận Ninh đều kinh ngạc, bọn họ biết Tống Trình giúp Tiêu Diêu vương, nhưng lại không biết huyền cơ bên trong, thật đáng cười.

Cơ Kình Thiên không nhịn được cười rộ lên.

Tống Trình thẹn quá hóa giận, nhìn đám người xung quanh: “Đến, giết hết bọn chúng cho ta, không chừa một ai.”

Hắn vừa ra lệnh, cung thủ ào ào bắn tên như mưa.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm xoay lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn bảo hộ, tên vừa tới liền bị đánh bật ra ngoài. Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, chúng ta lui đi, nếu không chỉ có đường chết, bọn họ nhất định đã sắp đặt trọng binh.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Không! Ta muốn cứu sư huynh, nếu không huynh ấy sẽ chết.”

Tần Lưu Phong hét lên: “Tiểu sư muội, muội nhanh đi đi, đừng lo cho ta.”

Đột nhiên hắn vung tay lên đỉnh đầu, gầm lên với Vân Nhiễm: “Nếu muội không đi, ta liền tự đập chết chính mình.”

Vân Nhiễm biến sắc măt, cuối cùng cắn răng: “Được! Ta đi.”

Nàng cùng Yến Kỳ lui ra bên ngoài, Tống Trình đứng trên lan can cười rộ lên: “Các ngươi muốn đi đâu? Tưởng mình sẽ đi được sao?”

Hắn vừa dứt lời, vung tay lên, xung quanh có rất nhiều thuộc hạ xông vào, người tới đông đảo, võ công lợi hại. Yến Kỳ chỉ dẫn theo bốn mươi người.

Dù bọn họ có lợi hại cũng không chống lại được số đông.

Yến Kỳ biến sắc mặt đưa mắt nhìn Vâ Nhiễm: “Lao ra đi.”

“Được,” Hai người vẫn kề sát vào nhau, mở một đường máu, dù đối phương đông bọn họ vẫn thoát được, chỉ là thuộc hạ của bọn họ, kẻ chết người bị thương. Trực Nhật cùng Phá Nguyệt che chở cho bọn họ: “Chủ tử, thuộc hạ yểm trợ hai người ra ngoài.”