Trong đại sảnh, Vân Tiếu và Lý Nhược Vân đánh giá lẫn nhau, không ai nói gì, Xảo nhi vẫn khóc sướt mướt không chịu lui ra, sau đó bị Tú Tú mạnh mẽ lôi xuống, lúc này chỉ còn hai người các nàng.
Lý Nhược Vân ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: “Biểu muội ở trong cung có tốt không?”
Vân Tiếu nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng ta thì thấy như có một cơn gió lạnh thổi tới, nữ nhân này đúng là giỏi đóng kịch. Nàng vẫn không nói không rằng nhìn nàng ta, để xem tiếp theo nàng ta có thể làm gì?
Lý Nhược Vân cũng không hy vọng Vân Tiếu sẽ có hành động gì, chỉ là thấy kỳ lạ vì nàng ta không tỏ ra sợ hãi như mọi khi, lại còn có vẻ mặt trấn tĩnh nhìn mình như thế, khóe môi nàng cong lên một nụ cười châm chọc. Nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là con ngốc mà thôi, vào cung một chuyến là muốn quên khổ sở trước kia à? Hôm nay đừng hy vọng nàng sẽ bỏ qua cho nó.
Lý Nhược Vân nghĩ đến đây thì đắc ý, cả người kích động, sắc mặt phiếm hồng, khóe miệng hơi lệch đi, có còn vẻ dịu dàng yêu kiều nào nữa, không khác gì quỷ dạ xoa.
“Ngươi có biết không? Từ nhỏ ta đã rời xa cha mẹ, được cô nhận nuôi bên cạnh để bầu bạn. Mặc dù khi đó dượng không phải là Nhiếp Chính vương đương triều, nhưng cũng là Trấn quốc Đại tướng quân, cô vẫn hay nói với ta sẽ tìm cho ta một mối lương duyên tốt đẹp. Sau đó Hoàng thượng hạ chỉ cho người của Vân gia vào cung làm hậu, ngươi có biết ta cao hứng bao nhiêu không? Bởi vì đó là vị trí của ta, ta chính là người của Vân gia, ai ngờ thánh chỉ hạ xuống nhưng lại là ngươi tiến cung, một ngốc tử như ngươi đã phá hủy giấc mộng của ta, cho nên ta hận ngươi. . .hận ngươi.”
Lý Nhược Vân nói đến mấy câu cuối, hai mắt đã đỏ sậm, trừng mắt nhìn Vân Tiếu.
Ánh mắt Vân Tiếu trầm xuống, tận đáy lòng dâng lên sự chán ghét vô cùng, Lý Nhược Vân này vừa thiếu hiểu biết lại vừa nực cười, nàng ta nghĩ vào cung là chuyện tốt hay sao? Thiếu hiểu biết thì không nói, đáng xấu hổ là nàng ta lại hận nàng vì chuyện này.
Tuy nàng chán ghét Lý Nhược Vân nhưng trên mặt không hề bộc lộ một chút cảm xúc nào, mà nở nụ cười ngây thơ.
Lúc này, nàng cảm thấy thân phận kẻ ngốc như thế này cũng thật là may mắn, vì mọi người khi ở trước mặt nàng sẽ luôn lộ ra bộ mặt chân thực nhất của mình, khiến nàng dễ dàng nhận biết được ai tốt với nàng, ai lợi dụng nàng hay có mưu đồ khác.
Lý Nhược Vân thấy ngốc tử này vẫn còn cười được, nàng thấy hối hận là sao không đánh nàng ta sớm một chút, thân mình vừa động liền nhào đến Vân Tiếu, chẳng qua là người còn chưa tới nhưng đón tiếp nàng chính là một vật màu đen tuyền bay mạnh qua, ‘ba’ một tiếng, đập vào gáy của nàng, sau đó rơi xuống đất.
Lý Nhược Vân ngây dại, cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy một chiếc giày đế đen thêu kim phượng, cũng chính là chiếc giày đã đập vào mặt nàng, hiện giờ sau gáy vẫn còn ẩn ẩn đau. Tuy nàng sống ở đây như là khách, nhưng trong vương phủ này làm gì có ai dám chọc đến nàng, không ngờ hôm nay lại bị một kẻ ngốc đánh. Lý Nhược Vân tức đến phát điên, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ngốc tử kia động tác tao nhã vén làn váy, một cái chân nhẹ nhàng gác trên ghế, cái chân kia . . . lại không có giày?
“Cái đồ ngốc nhà ngươi thế mà dám đánh ra, ta liều mạng với ngươi.”
Lý Nhược Vân dứt lời, lại hướng về phía Vân Tiếu mà lao đến. Làm sao Vân Tiếu để nàng ta có cơ hội chứ, thân mình xoay một vòng, mang theo một trận kình phong, chiếc chân không mang giày kia đá thẳng tới, chỉ nghe "a" một tiếng, Lý Nhược Vân bay thẳng ra ngoài, đập vào ghế dựa, phát ra một loạt tiếng vang ‘rầm rầm' ' ầm ầm'.
Những người ở ngoài đều bị dọa đến choáng váng, Tú Tú và Tiểu Hà run lên, không cần nghĩ cũng biết bên trong là tình huống gì, nhưng Xảo nhi thì lại mang tâm tư khác, khẩn trương vô cùng, mồ hôi lạnh chảy đầy tay, dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi Tú Tú đang giữ lấy mình.
“Tỷ tỷ, van cầu các người cứu tiểu thư đi, nhất định là nàng đã bị biểu tiểu thư đánh đó, van cầu các người mà.”
Nàng vừa dứt lời, bên cạnh vang lên một tiếng hừ lạnh, đúng là tỳ nữ Tiểu Kỳ của Lý Nhược Vân, lúc này nàng ta đang cười lạnh nhìn Xảo nhi, sắc mặt tỏ vẻ đắc ý.
Tú Tú và Tiểu Hà nhìn nhau, lộ ra một nụ cười châm chọc, nô tài ngu si này, chủ tử sắp bị đánh chết đến nơi rồi mà còn tỏ vẻ, tưởng Hoàng hậu còn là kẻ ngốc sao?
Ngoài đại sảnh, một vài người cẩn thận dựa vào cánh cửa nghe động tĩnh bên trong, nhưng lại không có tiếng gì nữa.
Một lát sau, Tú Tú thò đầu vào phòng khách nhìn quanh một vòng, theo sát nàng là Tiểu Hà và Xảo Nhi, ba nha đầu liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy tình hình trong phòng. Tất cả đều trợn to mắt, há hốc mồm không nói nên lời, bởi vì hai người sau đè lên người nên khiến Tú Tú không chịu nổi sức nặng, ‘rầm’ một tiếng cắm đầu vào trong, sau đó ba người đều ngã thành một đống.
Chỉ thấy trong đại sảnh, vị biểu tiểu thư còn kiêu ngạo vừa rồi, giờ đã chật vật nằm trên đất, hai mắt đờ đẫn, kinh hãi nhìn nữ nhân đang ngồi bên trên ung dung uống trà.
Trong mắt của nàng chứa đựng vẻ sợ hãi rõ rệt, trên gương mặt in rõ năm dấu tay, tóc tai thì bù xù, trang sức rơi đầy đất, miệng thì bị nhét một cái giày thêu khiến cho nàng ta mặc dù thống khổ cũng không thể phát ra được chữ nào. Chẳng trách là trong phòng thật im lặng, hóa ra là miệng bị nghẹn rồi.
Tú Tú và Tiểu Hà không nói nên lời, đại sảnh vẫn yên lặng như trước. Cuối cùng Tiểu Kỳ là người có phản ứng đầu tiên khi bước vào, nàng ta 'A' một tiếng thét lên, vọt tới bên cạnh Lý Nhược Vân, lấy giày từ trong miệng nàng ta ra, đau lòng khóc.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Tiểu thư?”
Trước giờ Lý Nhược Vân vẫn kiêu ngạo nên hay bắt nạt người ta, ở trong phủ muốn làm gì thì làm, có bao giờ trải qua chuyện này chứ, lại còn ở trước mặt hạ nhân thảm hại như thế, sau này nàng còn thể diện gì nữa đâu mà gặp người khác. Nghĩ vậy, rốt cuộc nàng ta không chịu nổi nữa khóc lên.
“Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, ngốc tử kia đánh ta, là nó đánh ta, ta không muốn sống nữa.”
Lý Nhược Vân nói xong, giãy dụa ngồi dậy, cố hết sức náo loạn.
Vân Tiếu ngồi một bên uống trà, thờ ơ lạnh nhạt với tình hình ở trong phòng, thấy Lý Nhược Vân bắt đầu giở chiêu náo loạn. Nàng không nhanh không chậm buông chén xuống, đột nhiên ha ha cười lên, làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ, nhìn nàng một cách khủng hoảng, chỉ thấy nàng vừa cười vừa chỉ vào Lý Nhược Vân.
“Kêu nữa đi, ta cho ngươi ăn giày nữa.”
Nàng vừa dứt lời, Lý Nhược Vân lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn một cách hiếm thấy, chạy thục mạng ra ngoài, cứ như là đằng sau có con sói đang đuổi theo vậy, đến khi chạy thật xa ra ngoài mới nghe thấy nàng ta khóc lên, để lại một câu hăm dọa.
“Ta đi tìm cô, ngốc tử này lại dám đánh ta.”
Đây là việc nàng không bao giờ ngờ đến, vì sao ngốc tử này lại lợi hại như vậy, khí lực thật lớn mà, hơn nữa cũng không theo một thế võ nào cả, trái một đá phải một đấm, nhìn rối loạn lung tung. Nhưng nàng lại hoàn toàn không có khả năng đánh lại, liền bị đánh thành như vậy.
Trong phòng khách, Tú Tú và Tiểu Hà vẻ mặt cẩn thận, cúi đầu đứng một bên. Mà Xảo Nhi thì ngược lại, vẻ mặt hưng phấn, đi ra giữa phòng nhặt chiếc giày thêu lên, vui vẻ chạy đến trước mặt Vân Tiếu.
“Tiểu thư lợi hại thật, đúng là quá tốt rồi, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt tiểu thư nữa.”
Xảo nhi nói xong, trên mặt Tú Tú và Tiểu Hà xuất hiện mấy vạch đen, nha đầu kia thật là khác người, không thấy nương nương đánh người lợi hại như thế nào sao? Thế mà nàng ta còn không biết sợ hãi nữa.
Vân Tiếu hơi cong khóe môi, tâm tình rất là cao hứng, về phần Lý Nhược Vân, e là đã đi cáo trạng rồi, nhưng cho dù thế thì làm sao chứ? Bà cô kia của nàng ta, tức là Vân vương phi đó chẳng lẽ có thể làm gì nàng à. Nếu như nàng ta không tự dẫn xác đến trêu chọc nàng thì nàng có đánh nàng ta không?