Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 2: Bao nuôi?




"Em gái, em đừng càn quấy."

Cung Dực bên cạnh dường như nghĩ thông suốt cái gì, sải bước đi tới. Là nam chính, hắn anh tuấn cao lớn, tràn đầy sức hấp dẫn của nam giới, cho dù là cau mày, cũng mang một loại khí khái nam tử.

Hắn mím môi mỏng: "Chuyện này em đừng xen vào, trong lòng anh nắm chắc."

[Trị số hắc hóa 97, 98. . .]

Tiếng cảnh báo lần nữa vang lên tích tích.

Cung Trĩ nhất thời cạn lời, nàng cá mặn hai mươi năm, hôm nay nhọc lòng như vậy, là bởi vì nghiệp quật sao?

Nàng quay đầu liếc nhìn nữ chính, răng hàm nghiến nghiến, miễn cưỡng nở một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười: "Cô trước hết chờ một chút."

Nữ chính chớp đôi mắt hồn nhiên đen sáng, thật khẽ ừ một tiếng, trị số hắc hóa quỷ dị dừng lại, Cung Trĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Cung Trĩ nhàn nhã lui ra một bước, né tránh tay Cung Dực, nàng quơ quơ điện thoại di động trong tay: "Có chắc hay không, anh nói với ba đi."

Nàng vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại tư nhân của Cung Dực vang lên. Cung Dực cúi đầu nhìn ba chữ "lão gia tử" nhấp nháy phía trên, gương mặt tuấn tú hơi vặn vẹo, hắn trừng Cung Trĩ một cái, vẫn quay đầu đi sang một bên nghe điện thoại.

Thanh âm truyền tới từ xa xa, không nghe quá rõ, nhưng giọng hèn mọn hơn rất nhiều.

Dẫu sao lão gia tử mới là người cầm thực quyền của tập đoàn Khải Minh, chỉ cần lão gia tử cùng chung một chiến tuyến với Cung Trĩ, Cung Dực cũng không có khả năng làm quá giới hạn.

Cung Trĩ cong khóe môi, chân mày hơi nhướng lên, nụ cười mang ba phần đắc ý. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía nữ chính, ngoắc ngoắc ngón tay với đối phương: "Cô đi theo tôi."


Nữ chính đưa mắt dò xét vẻ mặt vui mừng của Cung Trĩ, đến khi dừng lại trên bộ quần áo miễn cưỡng xem như là mang phong cách nông thôn thoải mái của đối phương, lúc này mới gật đầu: "Được."

Nói cái gì là cái đó, ngoan ngoãn làm người hài lòng, thấy mà yêu. Cũng khó trách anh nhà mình sẽ thích.

Cung Trĩ tiến vào phòng làm việc của anh nàng, Cung Dực phong lưu, nhưng đối xử với người nhà quả thực không tệ, Cung Trĩ từ trước đến giờ ra vào tự do.

Nàng đi đến phía chiếc ghế bằng da thật ngồi xuống, ghế ngồi xoay một vòng mới dừng lại. Cung Trĩ nâng cằm, nhìn về phía nữ chính: "Tên?"

"Thẩm Dĩnh."

Cô gái có hỏi có đáp, năm nay cô chính là sinh viên năm bốn tốt nghiệp đại học, so với Cung Trĩ cũng chỉ lớn một hai tuổi. Giọng cô cũng dễ nghe, trong trẻo lại nhu hòa, khuôn mặt non nớt, xinh xắn đứng đó, giống như một nhành hoa thủy tiên không gió mà bay.


Đẹp như vậy, cho dù để đó làm bình hoa trưng bày, cũng rất tuyệt.

Đột nhiên có chút hâm mộ anh trai.

Hệ thống giật giật: [Ký chủ chẳng lẽ muốn thay thế nam chính. . .]

Đừng có mơ! Cung Trĩ lập tức đè xuống hệ thống ở trong đầu. Hệ thống tủi thân hức hức, nó còn chưa nói gì đâu.

Cung Trĩ nắm lên bút máy của Cung Dực, lưu loát xoay một vòng ở giữa ngón tay: "Thẩm Dĩnh đúng không, cô cần bao nhiêu tiền, tôi bảo trợ lý qua. Chỉ cần là yêu cầu thỏa đáng, bên này cũng có thể cung cấp trợ giúp..."

"Rất nhiều, tôi muốn năm triệu." Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm không chớp mắt, "Trong một tháng phải chuyển tất vào tài khoản."

Cung Trĩ: ". . ."

Nàng ở trong đầu chọc chọc hệ thống: [Năm triệu?? Cô ta có phải cảm thấy tôi trẻ tuổi khá là dễ lừa không? Vừa mở mồm đã muốn năm triệu!!]
Hệ thống khẽ ho: [Cái đó. . . hợp đồng trước kia nữ chính đề xuất với nam chính, cũng, cũng là năm triệu. . .]

Cung Trĩ hít vào một ngụm khí lạnh, nàng hiểu, không phải là lỗi của nàng, đây nhất định là lỗi của cái tên tác giả vô danh không có kiến thức phổ thông kia!!

Cung Trĩ cười như không cười nhìn Thẩm Dĩnh: "Năm triệu, Thẩm tiểu thư, tôi có thể biết tại sao không?"

Trên khuôn mặt tươi đẹp của Thẩm Dĩnh lập tức xuất hiện một ít vặn vẹo. Trong đầu Cung Trĩ nhất thời nhảy ra tiếng báo động trị số hắc hóa: [98, 99. . .]

"Ngừng!"

Cung Trĩ vội vàng cắt đứt suy nghĩ của Thẩm Dĩnh, nàng mím mím môi, mạng của mình treo ở trên người một kẻ tâm tình chập chờn, đây như là kết hôn gả cho một gã đàn ông cảm xúc không ổn định bạo lực gia đình, không biết lúc nào thì sẽ đập một trận.
Nhưng kết hôn còn có thể ly dị, Cung Trĩ lại không thể giải trừ ràng buộc. Mặc dù Cung Trĩ nửa tin nửa ngờ với cái hệ thống gọi là trị số hắc hóa full nàng sẽ chết, nhưng tội gì lấy mạng đi thử chứ.

"Tập đoàn Khải Minh chúng tôi, cũng không phải làm từ thiện." Cung Trĩ mở miệng.

[Ký chủ tại sao không trực tiếp đồng ý nữ chính chứ?] Hệ thống yếu ớt hỏi.

Cung Trĩ không nhịn được trong lòng hô im miệng.

Mà theo những lời này, cảm xúc của nữ chính dường như cũng dần dần ổn định, Cung Trĩ nghe trị số hắc hóa của nữ chính lại lần nữa từ từ rớt trở về 97.

Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn xem, nữ chính cũng không phải một người không thể nói lý. Chỉ cần có thể nói lý, vậy thì dễ giao thiệp, không cần lo lắng quá mức.

Vấn đề không lớn.
Thẩm Dĩnh cúi thấp đầu xuống, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm quầng sáng trên mặt đất.

Vị trí phòng làm việc của Cung Dực rất tốt, lúc đẹp trời mảng lớn ánh mặt trời sẽ xuyên qua, để cho cả phòng đều trở nên sáng lên, thật giống như có thể xóa tan hết thảy mù mịt.

Nhưng Thẩm Dĩnh đã từng đắm chìm trong ánh mặt trời như vậy, cũng không có cảm nhận được ấm áp. Đôi mắt cô hơi đỏ, sau đó, cô ngoắc ngoắc môi, không rõ là cười khẩy hay tự giễu.

"Mẹ tôi có bệnh thận nghiêm trọng, cần thay thận. Bây giờ thân thể của mẹ đã không dậy nổi nữa, một khi bệnh tái phát phải đưa vào ICU, chỉ là chi phí giường ngủ phải hơn mười ngàn."

Cung Trĩ hiểu, chi phí khổng lồ, còn phải đi đút lót bác sĩ bệnh viện, tìm chuyên gia hội chẩn vân vân, không lúc nào là không đốt tiền.
[Khó trách nữ chính thà bán mình bị bao nuôi.] Cung Trĩ ở trong đầu khẽ nói.

Hệ thống ở trong đầu đã khóc như mưa: [Hu hu, nữ chính thật đáng thương, ký chủ giúp cô ấy một tay đi.]

Cung Trĩ trầm tư, dùng bút máy nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Mà Thẩm Dĩnh thì ngẩng đầu nhìn Cung Trĩ, thấy nàng yên lặng không nói, lộ ra một chút cười khẩy, nụ cười này bị Cung Trĩ thu vào trong mắt.

Cung Trĩ: [. . . Ban nãy cô ta có phải giễu cợt tôi không? Cảm thấy tôi không chi nổi khoản tiền này?]

Hệ thống: [. . . Không, không có đâu nhỉ.] Đột nhiên, hệ thống liền kích động, [Đúng rồi! Ký chủ! Bây giờ cô giúp cô ấy, liền có thể lập tức giành được hảo cảm của cô ấy.]

Cung Trĩ không để ý đến hệ thống, nàng đứng lên, đi tới trước mặt Thẩm Dĩnh. Nàng bộc lộ khí thế, đột nhiên phát hiện mình lại lùn hơn Thẩm Dĩnh một khúc.
Cung Trĩ không nhịn được cúi đầu nhìn qua giày của mình, nhón nhón chân. Nàng vì sức khỏe và sự thoải mái, trừ phi là trường hợp chính thức, nếu không từ trước đến giờ sẽ không đeo giày cao gót.

Hiểu rồi, đều là lỗi tại không đeo giày cao gót!

[Trị số hắc hóa 96]

Cung Trĩ: [Mình làm cô ấy vui ở đâu à?]

Không phải là bởi vì nàng lùn chứ. . .

Cung Trĩ cự tuyệt cái giả thiết này, chỉ sầm mặt nhìn về phía Thẩm Dĩnh: "Đây là nhu cầu của cô, vậy cô có thể cung cấp cho tôi cái gì chứ? Cô cảm thấy chính mình đáng giá năm triệu sao? Phải biết, năm triệu không phải con số nhỏ, ít nhất không là một con số công ích bừa bãi."

Lời này vừa nói ra, Cung Trĩ nhận ra được nét mặt Thẩm Dĩnh nhìn về phía mình hơi thay đổi. Cung Trĩ tức khắc nhướng mày, không chút nào khϊếp đảm nhìn lại.
Mặt của nàng bởi vì không vui mà có hơi phồng lên, cô gái mới hai mươi tuổi, trên người vẫn còn sót lại nét bụ bẫm trẻ con của thiếu nữ, gò má ửng đỏ, nhìn qua mang một vẻ xinh xắn dễ thương.

Nhưng Thẩm Dĩnh biết, người trước mắt, tuyệt đối không giống như bề ngoài mà nàng thể hiện. Cô cụp mắt: "Cô có thể đưa ra yêu cầu."

Cung Trĩ nhìn chằm chằm Thẩm Dĩnh, nàng dường như đang suy tính, mà Thẩm Dĩnh cũng yên lặng chờ đợi. Một lát sau, nàng mới nở một nụ cười: "Như vậy, chúng ta làm một bản hợp đồng. Để tôi bao nuôi cô là được."

Trong nháy mắt này, ánh mắt Thẩm Dĩnh trầm xuống, trị số hắc hóa không ngoài dự đoán nhảy lên.

Cung Trĩ nở nụ cười: "Nhưng, tiền của tôi cũng không phải dễ kiếm như vậy."

Trị số hắc hóa đột nhiên dừng lại, Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt linh động của người trước mặt. Cô hỏi: "Cô nói."
Nếu như nàng muốn làm nhục mình. . .

"Ừ, vậy cứ như thế là được rồi." Cung Trĩ vỗ tay một cái, cười lên, giống như một con tiểu hồ ly, "Cô thực tập tại công ty của tôi, sau khi tốt nghiệp làm việc cho tôi, cho đến khi trả hết nợ năm triệu này mới ngưng. Trước đó, tôi sẽ cung cấp trợ giúp cho cô, để cho mẹ cô nhận được chăm sóc tốt nhất."

Thẩm Dĩnh im lặng một hồi lâu, lúc này mới hỏi: "Sao cô cho rằng tôi có cái năng lực đó?"

Cung Trĩ: Hỏng bét, bất cẩn rồi.

Nhưng kiếp trước nàng trải qua gió to sóng lớn, đối mặt với chất vấn của nữ chính, sắc mặt một chút không đổi nói bậy nói bạ: "Anh tôi rất coi thường một người chỉ có mỗi cái mặt."

Thẩm Dĩnh trầm mặc, qua một lúc lâu, gật đầu một cái: "Được, tôi biết rồi."

[Trị số hắc hóa 95]
Cung Trĩ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nàng lật mẫu hợp đồng trong điện thoại di động, sửa đổi một chút rồi đưa cho Thẩm Dĩnh: "Nhìn xem có cái gì sửa đổi, hay là nhu cầu ngoài định mức không."

Thẩm Dĩnh gật đầu, xem thật cẩn thận.

Cung Trĩ nhíu mày, cảm thấy một chút bất mãn nho nhỏ: [Sao cô xem cẩn thận như vậy, ban đầu bản hợp đồng rách của anh tôi cô không xem cho kỹ đi.]

Thẩm Dĩnh xem xong, trả điện thoại di động lại cho Cung Trĩ, lắc đầu một cái.

Cung Trĩ phất phất tay: "Cô đi ra ngoài chờ tôi, tôi in."

Thẩm Dĩnh quay đầu, không nói hai lời liền đi ra ngoài.

Cung Trĩ ngồi phịch ở trên ghế sa lon, kết nối với máy in, với tiếng máy in ken két, kêu ôi một tiếng: "Thật là phiền toái."

Hệ thống âm thầm thò đầu: [Ký chủ tại sao phải bao nuôi nữ chính chứ?]
Nữ bao nuôi nữ? Đây cũng quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cung Trĩ mềm thành một vũng bùn, rót cho mình một cốc nước lọc: [Là hợp đồng thuê đứng đắn, không phải bao nuôi. Nữ chính này có vấn đề, trị số hắc hóa quá không bình thường, nên để ở trước mắt an tâm hơn.]

Hệ thống vội vàng nịnh hót: [Ký chủ thật giỏi! Không hổ đã từng là doanh nhân trẻ, đúng là suy nghĩ chu toàn. . .]

Cung Trĩ mặt vô cảm nghe hệ thống nịnh bợ.

Ban nãy nàng cố gắng nổi lên ý nghĩ bao nuôi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ trị số hắc hóa của nữ chính chập chờn, hệ thống cũng không có phát hiện, điều này nói rõ hệ thống không có cách nào do thám tầng sâu ý thức của nàng, nàng cũng phải nghĩ cách, xem có thể dò ra chút gì nữa từ chỗ cẩu hệ thống này hay không.

Cứ treo mạng suốt như thế bao giờ mới kết thúc chứ!
[Trị số hắc hóa 96, trị số hắc hóa 97. . .]

Cung Trĩ không chịu nổi gánh nặng kêu A một tiếng, nàng thật vất vả mới dỗ được nữ chính, trị số hắc hóa duy trì tại 95, lại là tên đáng gϊếŧ ngàn đao nào đã làm chuyện tốt gì.

Cung Trĩ đằng đằng sát khí mở cửa, ai muốn mạng của nàng, nàng muốn mạng của người đó!

---------------------------------------

Day 2 Nhật ký của Thẩm Dĩnh

Sống lại, rất tốt.

Cô em chồng này hình như không giống với trước kia.

Bao nuôi ta? Ha ha, chỉ bằng đứa lùn này?

...