Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 1: Xuyên thư?




Xe MPV màu đen lướt qua màn mưa, an tĩnh trầm ổn.

Mùa hè ở thành phố B, mưa rào xối xả, từ cửa kính xe nhìn ra phía ngoài, những người đi đường dồn dập tránh né, cơn mưa này tới quá đột nhiên, bất ngờ không kịp đề phòng xối cho mọi người đều ướt như chuột lột.

Không ai có tâm trạng tốt, đặc biệt là chủ nhân trong xe.

Cung Trĩ nhắm mắt thật chặt, vẻ mặt lạnh nhạt, chân mày mất kiên nhẫn.

Bây giờ đầu nàng rất đau, trong đầu vang ong ong, trong đó còn mang theo giọng điện tử đứt quãng.

Thanh âm đã xuất hiện từ hôm qua, quấy nhiễu Cung Trĩ một ngày.

Mà Cung Trĩ đối với điều này có loại cảm giác "rốt cuộc đã tới".

Cung Trĩ là mang theo ký ức chuyển kiếp.

Kiếp trước Cung Trĩ là một máy kiếm tiền cuồng công việc chính cống, vô cảm tình.


Kết cục sau cùng cũng là trong dự liệu, ngã xuống trong khi làm việc đến ba giờ sáng, hưởng thọ 27 tuổi, công ty tay trắng dựng nghiệp vừa mới đưa ra thị trường gõ chuông*.

(Trung Quốc có cái nghi thức gõ chuông khi công ty đưa ra thị trường hoặc là có ngày kỷ niệm hay trọng đại nào đó. Họ cho rằng hành động gõ chuông tượng trưng cho trọn đời đạt được thành tựu to lớn, vô cùng vinh quang.)

Nàng còn chưa kịp hưởng thụ xa hoa một đêm phát tài, đã nếm trải đau thắt cơ tim. Mở mắt ra một lần nữa, liền trở thành đứa con nít chỉ biết ăn với ngủ.

Sau khi biết mình chuyển kiếp, có một lần Cung Trĩ muốn biết trong đầu có cái hệ thống hay cái gì khác không, nhưng mà không có thứ gì cả. Nàng bình an, thuận lợi trôi qua thời thiếu nhi và niên thiếu.


Nàng vận khí không tệ, thân thể chuyển kiếp này có gia cảnh tốt, cha mẹ anh cưng chiều, cũng không trông cậy vào mình thừa kế gia sản.

Vừa vặn Cung Trĩ cũng muốn như thế, từng liều mạng một lần, còn liều đến mức mất mạng, Cung Trĩ quyết định sống cuộc đời thoải mái, sớm làm một con cá mặn về hưu dưỡng sinh, đền bù tiếc nuối vì làm việc quá sức mà chết.

Nhưng có chuyện, dù trễ nhưng vẫn đến, sau 20 năm yên vui, giọng điện tử đứt quãng kết nối với sóng điện não của nàng, Cung Trĩ chỉ nghe được mấy chữ mấu chốt.

[ Xuyên thư, ký chủ. . . hệ thống. . .]

Cung Trĩ rất buồn bực, ngoài buồn bực còn có một loại cảm giác trần ai lạc định*. Nàng cũng biết, trên đời không có bữa trưa miễn phí, huống chi là cuộc sống hạnh phúc như vậy.


(*Trần ai lạc định: Nghĩa là mọi chuyện đã được định, dù có làm gì cũng không thể thay đổi.)

Chẳng qua là cái hệ thống rách này, cũng quá mức lâu năm không tu sửa, ngay cả kết nối cũng tốn thời gian lâu như vậy.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Là điện thoại của phu nhân." Trợ lý khẽ nói, đưa điện thoại qua.

Cung Trĩ chậc một tiếng, nhận điện thoại di động, giọng nói trở nên nhu hòa: "Mẹ, anh lại làm sao?"

Trợ lý vừa nghe, im lặng kéo lên tấm ngăn, hết sức tri kỷ.

Đầu điện thoại bên kia cũng là giọng sau khi khóc khàn khàn, uể oải: "Nó thật là mất trí rồi, hôm nay dẫn theo một cô gái đến công ty, còn bảo người ta làm hợp đồng bao nuôi, mẹ nghe nói còn là một sinh viên chưa có tốt nghiệp!"

Hết thảy sớm có dấu vết.
Cung Trĩ cảm khái chính mình không có sớm phát hiện ra điều này.

Anh trai của nàng Cung Dực, giám đốc vận hành tập đoàn Khải Minh, dựa lưng vào Chủ tịch Hội đồng quản trị - lão gia tử Cung gia, một đường đi thuận buồm xuôi gió, quả cảm kiên nghị, hiếu thuận cha mẹ, thương yêu em gái, mấy năm nay cẩn trọng mở rộng tập đoàn Khải Minh lớn không ít.

Được trên dưới cả tập đoàn đồng ý, lão gia tử cũng dần dần yên tâm, cũng thả quyền.

Nhưng từ khi bạch nguyệt quang cũ vứt bỏ Cung Dực, tính cách hắn đại biến, mấy cô bạn gái kết giao trong thời gian ngắn, lại đều có bóng dáng bạch nguyệt quang, may mắn trong công việc còn có chừng có mực.

(Bạch nguyệt quang: Ám chỉ người con gái mình yêu sâu đậm nhưng lại không thể đến được với nhau.)
Nhưng gia đình như Cung gia làm sao có thể để mặc cho con trai trưởng, người chấp chưởng tương lai của tập đoàn có thanh danh bên ngoài như vậy, vì vậy định một mối hôn sự, trông mong Cung Dực sau khi cưới hồi tâm.

Cung Trĩ nghĩ tới đây, không nhịn được vân vê sống mũi của mình.

Nhìn xem, bạch nguyệt quang, vị hôn thê đều có rồi, chỉ thiếu một kẻ thế thân chân ái, đây cũng là tiêu chuẩn thông thường của cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này. Bây giờ, thế thân cẩu huyết này phải chăng đã đến rồi?

Nàng lẽ ra sớm nên cảm thấy bất thường.

Suy nghĩ này mới vừa thoáng qua, giọng điện tử trong đầu tựa như bị chạm vào chữ mấu chốt, phát ra một tiếng bíp.

[Đã thành công kết nối với ký chủ, hoan nghênh xuyên đến tiểu thế giới phái sinh từ "Chuyện tình tổng tài bá đạo và thế thân". Mời ký chủ phấn đấu để sinh tồn, thay đổi vận mệnh nữ chính hắc hóa cuối cùng dẫn đến hủy diệt thế giới. Hướng dẫn hệ thống và ràng buộc đã cùng truyền đến não ký chủ.]
[Đã kích hoạt nhiệm vụ 1, mời ngăn cản nam nữ chính gặp nhau.]

Cung Trĩ nhếch mép một cái: "Cô đến chậm rồi."

[Cái, cái gì! Đến chậm sao? Bây giờ tình tiết tiến triển đến đâu rồi??]

Giọng điện tử hơi vấp, lập tức phát ra sóng âm run rẩy.

Cung Trĩ đỡ trán, cái hệ thống rách này quả nhiên không nhờ vả được. Nhưng dường như có thể giao lưu. . . Hơn nữa hình như còn rất nhẹ dạ, rất dễ bắt bí.

Cung Trĩ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, dưới màn mưa, tập đoàn Khải Minh kiến trúc đồ sộ như ẩn như hiện, nàng rất nhanh sẽ tới nơi. Nàng lật hướng dẫn hệ thống trong não, rất tốt, rất chính quy, nàng quyết định tốc chiến tốc thắng.

[Tôi muốn tố cáo.]

Mười phút sau, hệ thống ủ rũ cúi đầu rúc trong góc não của ký chủ run lẩy bẩy.

Nào là thiết lập nhân vật không thể bị sụp đổ, nào là hạn chế hành động theo nhiệm vụ, hết thảy đều không còn, nghĩ đến Cung Trĩ lẽ thẳng khí hùng nói tố cáo cùng với bộ dáng cự tuyệt, hệ thống liền muốn rớt code.
Ký chủ như vậy, thật sẽ nguyện ý vì tương lai thế giới hoàn thành nhiệm vụ sao?

Mà Cung Trĩ thì đưa tay ra, tấm ngăn trượt xuống, trợ lý cung kính đưa tới một chiếc cốc giữ nhiệt đã mở ra. Cung Trĩ nhấp một hớp trà hoa cúc mang vị ngọt của cẩu kỷ, cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn rất nhiều.

Nàng nghiêng đầu, cửa kính của tập đoàn Khải Minh đã rộng mở cho mình.

Vừa rồi nàng cùng hệ thống đấu trí đấu dũng một phen, cũng đại khái biết được tin tức sơ lược, cái thế giới này là chân thực, nhưng bởi vì bắt nguồn từ cuốn tiểu thuyết cẩu huyết nào đó, sau khi suy luận theo dòng thời gian, rút ra nữ chính cuối cùng sẽ không sống hạnh phúc vui vẻ giống như trong tiểu thuyết viết, mà là sẽ hắc hóa cuối cùng dẫn đến hủy diệt thế giới.
Vì ngăn cản thế giới bị hủy diệt, Cung Trĩ và hệ thống đã tới, khác cái là, bởi vì nguyên nhân nào đó không thể biết, Cung Trĩ đến trước hai mươi năm.

Trợ lý xuống xe trước, che dù đứng ở bên ngoài chờ.

Cung Trĩ thì thản nhiên xuống xe, hệ thống giống như chân chó mở miệng: [Ký chủ, tôi có thể xác định vị trí nam nữ chính cho cô.]

Cung Trĩ a một tiếng, nàng giơ tay lên, búng ngón tay một cái, lễ tân liền chạy tới, cung kính nói: "Đại tiểu thư, giám đốc ở tầng cao nhất, cô gái kia cũng ở đó."

Hệ thống: . . . Hức hức, nó cảm giác được mình thật không có ích gì.

Cung Trĩ cà thẻ thang máy trực thuộc, nhìn cái bóng của mình trong thang máy sáng choang. Cung Trĩ hai mươi tuổi, trẻ trung, mặt mũi sáng sủa, mới vừa đi ra từ trong nhà, trên người chỉ mặc quần áo thường ngày 100% cotton thoải mái.
[Ký chủ, nam chính sẽ để cho nữ chính ký một cái hợp đồng bao nuôi.] Hệ thống chân chó nói đến cốt truyện.

Cung Trĩ khó chịu cau mày, nàng sẽ không quên cảm thụ khi nhìn thấy đại cương văn chương hệ thống truyền tới.

Nam chính vừa luôn mồm nói yêu bạch nguyệt quang, vừa đính hôn, còn muốn bao nuôi tình nhân nhỏ. Tình nhân nhỏ ấy, vì chữa bệnh cho mẹ, không thể không nương nhờ nam chính, thành tiểu tam của nam chính.

Sau đó chính là mấy chuyện anh không yêu em, em liền hành hạ người bên cạnh anh hay gặp. Bạn thân và người thân của nữ chính bị hành hạ đến chết tươi, tan tác.

Sau khi trải qua vô số lần hành hạ bởi vị hôn thê, bạch nguyệt quang, mẹ chồng khắc nghiệt, cô em chồng ác độc, mang thai lại sinh non, lột thận lại ôm bầu bỏ chạy, nam chính triệt để tỉnh ngộ, nữ chính rốt cuộc thành công gả vào nhà nam chính.
"Từ nay về sau chúng ta liền là người một nhà."

Nghĩ đến những lời này trong nguyên tác, Cung Trĩ buồn nôn muốn ói.

Đây là cái hiện trường lừa tình cỡ lớn gì thế này, nữ chính cuối cùng hắc hóa cũng rất bình thường được không.

Nhưng bây giờ thì lại hay rồi, nam chính trở thành anh nàng, mẹ chồng xảo quyệt là người mẹ thương yêu nàng, còn bản thân nàng, ha ha. . . cô em chồng ác độc ngu xuẩn. . .

Cung Trĩ cảm thấy chính mình tạm thời không thể nghĩ nữa, nàng đỡ trán, một lần nữa xác nhận: [Ngăn cản nữ chính hắc hóa, tôi liền có thể nhận được tuổi thọ 80 tuổi, tổng cộng tuổi thọ 100 tuổi, không sai chứ?]

[Không sai, nhưng nếu như trị số hắc hóa của nữ chính full, sinh mệnh của ký chủ cũng sẽ bắt đầu đếm ngược.] Hệ thống vui sướng trả lời, đây chính là mục tiêu duy nhất thúc đẩy ký chủ làm việc, nghĩ đến bộ đáng ký chủ mới vừa rồi uy hϊếp đình công, hệ thống cảm thấy chương trình của mình liền rớt mấy dòng code.
[Bây giờ cốt truyện vừa mới bắt đầu, ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ rất nhẹ nhàng.]

Cung Trĩ ồ một tiếng: "Để phòng ngừa vạn nhất, cứ tra xem trị số hắc hóa của nữ chính đi."

Hệ thống có chút không hiểu: [Bây giờ nam nữ chính mới vừa gặp nhau, nữ chính hẳn là giống như một thánh mẫu, ít có khả năng xuất hiện biến hóa gì.]

Mặc dù nói như vậy, nhưng trước đó Cung Trĩ vẫn bắt hệ thống tra xét theo bản năng.

[. . . Tích tích tích]

Cung Trĩ có chút mất kiên nhẫn: [Sao chậm thế?]

[Lần đầu tiên kiểm tra, ký chủ xin chờ một chút.] Hệ thống phát ra thanh âm thẹn thùng nhưng lại nhẹ nhàng, [Không cần lo lắng, bây giờ nữ chính còn chưa có ký hợp đồng, hết thảy đều tới kịp!]

Sau một tiếng đing, cửa thang máy mở ra.

Cung Trĩ quyết định vứt bỏ hệ thống, làm chính sự trước.
Hai người đứng ngoài cửa, nam anh tuấn cao lớn, trong tay còn cầm một bản hợp đồng, nữ duyên dáng yêu kiều, toàn thân áo váy trắng tinh. Bọn họ đồng thời nhìn về phía Cung Trĩ, tựa như Cung Trĩ cắt ngang cuộc gặp gỡ của một đôi bích nhân.

(Một đôi bích nhân chỉ cặp đôi/ cặp vợ chồng đẹp người đẹp nết, xứng đôi vừa lứa.)

Cung Trĩ sầm mặt, sải bước đi lên, giựt lấy hợp đồng, cúi đầu nhìn qua, sau đó không nói hai lời, xé sạch soàn soạt.

Người đàn ông nhíu chặt mày, nói: "Em gái sao em lại tới đây? Ở đây không có chuyện của em..."

"Thứ này không có hiệu lực hợp đồng, anh muốn làm gì. Trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ?" Cung Trĩ trả lời, "Không có chuyện của em? Chuyện của anh đã truyền tới tai mẹ rồi."

Cung Dực khựng người, mím môi không nói gì.
Cung Trĩ không để ý đến anh mình, nàng quay đầu nhìn về phía nữ chính giống như đóa hoa trắng.

Dáng vẻ của nữ chính quả thật giống như trong tiểu thuyết, giống bạch nguyệt quang đến bảy tám phần, chẳng qua là khí chất dịu dàng hơn, có lẽ bởi vì trước đây cuộc sống kham khổ, làm cho cô trông điềm đạm đáng yêu hơn, giống như là đóa hoa sơn chi đung đưa trong gió, xinh đẹp, thơm ngọt, nhưng cũng yếu ớt, khiến người ta cảm thấy muốn nắm lấy.

Chỉ là có hơi ngốc.

Ký thứ căn bản không có hiệu lực pháp luật này. Cô ấy thật sự là sinh viên à? Thật sự là sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ trường đại học bậc nhất của nước A sao?

Hệ thống nghe ký chủ phỉ nhổ, yếu ớt biện giải: [Đây là tiểu thuyết ngôn tình thời xưa.]

Được rồi, đó chính là tác giả không có văn hóa, không thể trách nữ chính.
Cung Trĩ an ủi chính mình, nàng miễn cưỡng mỉm cười, nói với nữ chính: "Chúng tôi là công ty chính quy, không buôn người."

Nữ chính nhìn Cung Trĩ, trong ánh mắt đen láy dần dần ngấn nước, cô khẽ nói: "Nhưng...tôi thiếu tiền..."

Cung Trĩ đã sớm có câu trả lời cho chuyện này: "Không sao, tập đoàn Khải Minh mỗi năm đều có hạng mục công ích. Tôi sẽ cử trợ lý theo dõi chuyện này, cô. . ." Cung Trĩ hơi dừng lại, chuyển đề tài, "Chỉ cần là yêu cầu thỏa đáng, sẽ có thể giúp đỡ."

Cung Trĩ nói đến đây, mấp máy môi, nhìn ánh mắt do dự của nữ chính, dưới sự giựt giây của hệ thống, nàng không cam không nguyện bổ sung một câu nghe nói có thể gia tăng hảo cảm: ". . . Yên tâm, không ai có thể ức hiếp cô."

Cung Trĩ lộ ra nụ cười, đi thay con đường của anh nàng, để cho nam chính không còn đường đi. Sau đó liền không có sau đó, như vậy coi như là hoàn thành nhiệm vụ, nàng có thể tiếp tục làm cá mặn của nàng nhỉ?
[Kiểm tra trị số hắc hóa kết thúc. . .]

Sau mấy tiếng báo động tích tích tích. Giọng điện tử bắt đầu lại run rẩy sóng hình sin.

[Trị số hắc hóa của nữ chính tăng cao! Cảnh báo! Trị số hắc hóa của nữ chính tăng cao! 97! 98! 99!...]

Cung Trĩ: "...???"

Rất chi là vô lý!!

Mà lúc này nữ chính nhìn chằm chằm Cung Trĩ, đột nhiên giãn mặt: "Được."

[Tích! Trị số hắc hóa 98, 97...97...]

-----------------------------------------------

Day 1 Nhật ký của Cung Trĩ

Cung Trĩ: Thật nhọc lòng...Nếu không thì cứ đình công thế giới hủy diệt đi.