Quỷ Xâm

Chương 2




Editor: Linh Đang

※※※

Mười sáu tuổi năm đó, người thiếu niên Mạc Hoa thầm mến chết vì một trận hoả hoạn. Từ đó cứ mỗi tuần, cô đều mang hoa, đi đến bia mộ nơi anh an nghỉ tưởng niệm anh, bất kể gió mưa chưa bao giờ ngừng nghỉ, bây giờ đã là mười năm sau, cô vẫn như trước, chưa từng rời xa.

Bởi vì mấy lần gần đây liên tiếp tăng ca, cô không tiện đến đây vào ban ngày, rất vất vả mới được lúc rảnh rỗi, cũng đã là nửa đêm. Nghĩa trang chỉ mở cửa cho tới buổi chiều, đối mặt với cửa sắt đã khóa chặt, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể lén lút chui vào theo chỗ hổng ở góc tường.

Cho dù mấy cột đèn gần đó có phát ra một chút ánh sáng mờ, nhưng một mình ở nghĩa trang vào ban đêm, nói hoàn toàn không sợ hãi là giả, nhưng may mắn nghĩa trang chỗ người thiếu niên là nghĩa trang kiểu Tây, phần đất bằng phẳng, bia mộ chỉnh tề, ngày thường thu dọn rất sạch sẽ, cho dù buổi tối kinh khủng, nhưng dường như không có cảm giác ma quỷ lắc lư như nghĩa trang có nấm mồ kiểu Trung Quốc.

Mỗi lần đến nơi đây, trong lòng Mạc Hoa liền thấy vô cùng bình tĩnh, không biết vì sao, nhìn thấy bia mộ của anh, cô liền cảm thấy anh đang ở không xa, chỉ cần nhắm mắt lại có thể phát hiện, cái gọi là sinh tử cũng chỉ là một khoảng cách mà thôi, anh đang ở nơi mà cô có thể chạm tới, một ngày nào đó, cô có thể tới chỗ của anh.

Mấy ngày nay mưa phùn không ngừng, nghĩa trang càng thêm ướt lạnh âm u, mặc dù là như vậy, Mạc Hoa lại đang ngồi xổm trước bia mộ khẽ vuốt từng chữ lõm xuống trên đó không muốn vội vã rời đi, cô nhẫn nại mười phần ngồi trước bia mộ kể những chuyện mình gặp phải gần đây, nói đến chỗ thú vị, còn có thể hơi cười rộ lên.

Cô nghĩ có lẽ hành vi này, trong mắt người khác là vô cùng điên ngốc, nhưng không sao, ngày thường người tới nghĩa trang rất ít, đêm khuya càng không có bóng dáng người khác, cô có thể điên ngốc như vậy cả đời.

Cũng không biết qua bao lâu, khi cô ngồi hai chân run lên, đứng dậy định dời đi, tiếng cười khẽ thản nhiên vang lên sau lưng cô.

Đó là âm thanh vô cùng dễ nghe, nhưng dưới hoàn cảnh này đột nhiên nghe thấy tiếng cười như vậy, lại khiến người ta nổi da gà sởn tóc gáy, trong nháy mắt đó, cả người Mạc Hoa không tự chủ được run rẩy, muốn lập tức trốn xa nơi này, nhưng sức mạnh không hiểu nào đó lại bức bách cô quay đầu nhìn về phía sau.

Giọt mưa rơi xuống cột đèn như cây kim trong bóng tối, rầm rầm như cánh chim bay trong đêm, trong cánh chim hắc ám đó, một bóng dáng từ từ xuất hiện bên cây cổ thụ cạnh bia mộ, đó là một thiếu niên tuấn mỹ cao ráo, đồng phục trung học đơn giản trên người anh thẳng thớm không hề có nếp nhăn, nhìn qua da thịt của thiếu niên trắng nõn gần như trong suốt, trong bóng đêm này, như thể sáng lên mờ ảo, khiến người ta khó mà dời tầm mắt, đó đúng là thiếu niên đẹp trai mà cô mê luyến, mười năm trước chết oan chết uổng, Lệ Hằng Ảnh.

Đùng một tiếng, chiếc ô trong tay Mạc Hoa rơi xuống đất, gió lớn chợt thổi bay, vô số giọt mưa rớt xuống mặt cô nặng trịch, cho dù cả người ướt đẫm, Mạc Hoa lại hoàn toàn không thấy, cô không thét chói tai cũng không chạy trốn, chỉ run rẩy nhìn anh, ánh mắt si mê muốn anh, tất cả đều đập vào đáy mắt.

"Thực sự em rất cố chấp, còn cuồng dại hơn cả cha mẹ anh."

Giọng nói của thiếu niên nhẹ như gió, lại rành mạch truyền vào trong tai Mạc Hoa, anh lại tiếp tục nói: "Mỗi tuần đều đến, em muốn được cái gì?"

"Em chỉ muốn gặp anh." Mạc Hoa lấy dũng khí nói.

Thiếu niên đi ra khỏi cái bóng của cây đại thụ, từng bước đi tới chỗ cô, lúc này Mạc Hoa mới phát hiện, quả thật thân thể anh là nửa trong suốt, dường như cô có thể xuyên thấu qua anh, nhìn thấy rừng cây quỷ dị lắc lư sau lưng anh, dù vậy, nhưng cô không có bất luận ý niệm chạy trốn gì trong đầu.

"Em muốn ở cùng với anh sao?" Mạc Hoa không trả lời, thiếu niên tiếp tục nói: "Nguyện ý đánh đổi cơ hội ở cùng với anh bằng bất cứ giá nào?"

Mạc Hoa trừng mắt nhìn, thân hình run rẩy trong mưa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào: "?? Em nguyện ý."

Thiếu niên nở nụ cười, nụ cười kia tà mị lại vô tình: "Đến cái giá là gì em cũng không hỏi anh sao?"

Mạc Hoa cắn cắn môi dưới, nhưng cũng không tránh ánh mắt của anh, thiếu niên không tiếp tục truy hỏi cô nữa: "Buổi tối ngày mai mười hai giờ đến đây, đưa lưng về mộ của anh, vô luận phát sinh chuyện gì, em đều không thể cự tuyệt, không thể quay đầu, sau bảy ngày liên tục như thế, anh có thể đến bên cạnh em."

Thiếu niên nói xong những lời này, biến mất như sương khói, chỉ để lại Mạc Hoa ngơ ngác nhìn phía trước, trong cơn mưa rất lâu mà khó có thể nhúc nhích.