Anh cũng đồng dạng sợ.
Nhưng chẳng biết tại sao, vô luận là thấy da người máu dầm dề bay trên cột đèn tín hiệu giao thông kia, hay là ngửi được mùi máu tươi đó, phản ứng của anh đều xa không lớn như mọi người vậy.
Hơn nữa, anh cảm thấy rất hứng thú với phong thư thần bí trước đó.
Chủ nhân của lá thứ.
.
.
đến tột cùng muốn nói cái gì với mình chứ?
Theo Ninh Thu Thủy đi đầu, mọi người cũng đi theo phía sau anh, đẩy cửa sắt của biệt thự đen ra, đi vào hoa viên ngoài biệt thự.
Xung quanh rất vắng vẻ.
Yên tĩnh đáng sợ.
Mọi người không thể không nghiêm túc tụ chung một chỗ, cô gái xinh đẹp đeo khuyên tai vàng ở giữa kia cảm giác được có người đang thoa dầu, nhưng chỉ là nhíu nhíu mày, không nói thêm gì.
Thoa dầu thì thoa dầu đi.
.
.
cũng tốt hơn đột nhiên bị lột da mà!
Cứ như vậy, mọi người đi tới ngoài của của biệt thự màu đen, Ninh Thu Thủy gõ cửa một cái.
Cốc cốc cốc ——
Theo tiếng gõ cửa của anh, rất nhanh trong cửa truyền đến tiếng bước chân, người phía sau cũng không nhịn được lui về phía sau vài bước, nhìn chằm chằm nhìn cửa, tựa hồ thập phần khẩn trương!
Két ——
Cửa được mở ra.
Bất quá cảnh tượng kinh khủng trong dự đoán của mọi người cũng không có xuất hiện.
Người mở cửa, là một cô gái rất khéo léo, rất xinh đẹp.
Tựa hồ cô chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.
“Đến rồi?”
“Vào đi.”
Thiếu nữ mở miệng, lúc này mọi người mới phát hiện, kỳ thực cậu.
.
.
là đứa con trai.
Một đứa con trái rất đẹp gái.
Nhưng mà giọng của bé trai này cực kỳ lãnh đạm.
Không có bao nhiêu tình cảm.
Mọi người thấy Ninh Thu Thủy theo bé trai đi vào, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, không biết có nên theo hay không.
“Tốt nhất mấy người nên vào cho nhanh.
.
.”
Trong lúc mọi người do dự, bên trong phòng lại truyền tới giọng của thiếu niên kia.
“Mảnh sương mù dày đặc kia.
.
.
rất không an toàn.”
Nhắc tới sương mù dày đặc, mọi người lại nghĩ tới người mập mạp chết thảm trước đó, sợ đến run một cái, phía sau tiếp trước tiến vào bên trong gian phòng.
Phòng khách của biệt thự rất rộng rộng rãi, trang trí cổ điển mười phần, bên trái trưng bày giá sách chỉnh tề, phía bên phải là cầu thang bằng gỗ, nói nghỉ ngơi ở giữa có ba cái sofa to.
Giữa sofa lại là một chậu than đang cháy.
Bên trong gian phòng, bốn người đang vây quanh chậu than.
Bọn họ nhìn lửa trong chậu than, ngơ ngác xuất thần, cũng không nói chuyện.
Bầu không khí, ở trong dạng trầm mặc này… Càng ngày càng lạnh.
“Xin hỏi… Nơi này là nơi nào?”
“Vì sao chúng ta phải tới nơi này?”
“Sương mù dày đặc và xe buýt phía ngoài là tình huống gì?”
“…”
Rốt cục, Ninh Thu Thủy suy tư một lát, hỏi ra ba vấn đề.
Nhưng là, vẫn không có người trả lời anh.
Thậm chí bốn người sưởi ấm, căn bản chưa từng liếc nhìn anh thêm một cái.
Lúc này, người đàn ông râu quai nón sau lưng Ninh Thu Thủy Lưu Thừa Phong không nhịn được:
“Hỏi mấy người đó!”
“Đều câm điếc a?”
Giọng của ông cực to, ầm ầm ầm trong phòng, làm cho màng tai của người khác đau.
Rốt cục, người đàn ông mặc âu phục ngồi ở trên ghế sofa đối diện Ninh Thu Thủy sưởi ấm kia lên tiếng:
“Tôi biết mấy người có rất nhiều nghi vấn…”
“Nếu như mấy người có thể từ trong cửa máu thứ nhất kia sống sót trở về, tôi sẽ báo cho mấy người biết đáp án của mấy vấn đề này.”
Mọi người vừa nghe, nội tâm nhất thời tràn ngập ra một cổ dự cảm bất tường.
“Cửa máu? Đó là cái gì?”
Trong lòng của Ninh Thu Thủy khẽ động, nhớ lại cô gái thần bí gọi điện thoại cho mình trước đó, mở miệng hỏi.
Người đàn ông mặc âu phục cũng không nâng đầu, dùng ngón tay chỉ lầu hai của biệt thự.
“Thời gian của các người không nhiều lắm, còn chưa tới 5 phút nữa cửa máu sẽ mở ra, đến lúc đó, mấy người sẽ tiến vào thế giới kinh khủng trong cửa máu, hoàn thành nhiệm vụ trên cửa máu.”
“Hoàn thành xong nhiệm vụ, xe buýt sẽ đến đón mấy người.”
Anh nói xong, một cô gái thấp thấp gầy teo cột đôi tóc đuôi ngựa trong đám người Nghiêm Ấu Bình yếu yếu hỏi:
“Nếu như…không hoàn thành nhiệm vụ, thì thế nào?”
Người đàn ông mặc âu phục nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện Nghiêm Ấu Bình.
Đôi đồng tử bình tĩnh lại lạnh lùng kia, để tim của Nghiêm Ấu Bình chiến lên.
“Sẽ chết.”
“Hơn nữa còn là… chết phi thường thê thảm.”
Mọi người nghe nói như thế, cả người đều mềm nhũn ra.
Bọn họ rất muốn cho rằng đây chỉ là một trò đùa.
Nhưng mà… vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông mặc âu phục, bỏ đi một tia may mắn cuối cùng ở nội tâm của bọn họ.
“Có thể… Không, không đi không?”
Một thanh niên trẻ tuổi nhuộm cả cái đầu thành màu vàng(hoàng kim) nuốt nước bọt một cái, hỏi như thế.
Người đàn ông mặc âu phục liếc cậu một mắt.
“Được.”
“Chỉ là… Sau này các ngươi tốt nhất không nên ngủ.”
Cậu tóc vàng sửng sốt:
“Vì, vì sao?”
Người đàn ông mặc âu phục ngoài cười nhưng trong không cười:
“Bởi vì, nếu như cậu không đi hoàn thành nhiệm vụ bên trong cánh cửa, như vậy…phía sau cửa máu sẽ có ‘Đồ’ ra ngoài tìm cậu.”