Liễu Hồ Nguyệt mới là con ruột của hắn.
Liễu Linh U kéo tay Tần Duyệt, hi vọng hắn biết điểm dừng, dù sao phụ thân nàng ta, nàng ta cũng có chút hiểu biết. Nếu khí thế bức người, ngược lại làm Liễu Tường Phong sinh ra cảm giác căm ghét.
Tần Duyệt không phải kẻ ngu xuẩn, bằng không sao hắn có thể hạ độc thủ với Liễu Hồ Nguyệt dưới mi mắt của Liễu lão phu nhân và Liễu Tường Phong mà không bị phát hiện? Hắn khẽ hừ một tiếng, ôm Liễu Linh Tích lên ngựa: "Nhị biểu muội, chúng ta đi, mang biểu muội về để sự phụ ta xem một cú đánh này có trở thành phế vật hay không!" Lên ngựa, Tần Duyệt rời khỏi mà không quay đầu lại.
Liễu Tuấn Thành chạy tới, kéo tay Liễu Linh U: "Nhị muội, phụ thân không phải người như mọi người nghĩ đâu, thật ra..."
"Đại ca, muội về trước xem tam muội." Liễu Linh U lập tức hất tay Liễu Tuấn Thành ra.
Liễu Tuấn Thành đối xử với ai cũng như nhau, lấy chân tình, đơn thuần của bản thân. Ngay cả khi hắn và Liễu Linh U cùng Liễu Linh Tích cùng cha cùng mẹ nhưng hai tỷ muội ngày chưa từng coi Liễu Tuấn Thành là ca ca. Thậm chí các nàng còn cảm thấy hắn là kẻ vô dụng, sống để làm hai nàng ta mất mặt.
Liễu Tuấn Thành thất thểu nhìn Liễu Linh U đi khỏi, ngẩng đầu nhìn Liễu Tường Phong: "Không sao đâu! Cha, con về trước trông các muội."
Liễu Tường Phong khẽ gật đầu. Liễu Tuấn Thành liền cấp tốc đuổi theo.
Liễu Tuấn Thành vừa rời khỏi, màn xe ngựa đã bị người bên trong nhẹ nhàng xốc lên. Liễu Hồ Nguyệt nhìn người dần đi xa, đáy mắt xẹt qua chút lạnh lẽo.
Đến đây hơn một tháng, nàng còn chưa biết mẫu thân mình là ai. Trong trí nhớ, phụ thân chưa nói cho nàng biết mẫu thân mình là ai, cũng chưa từng nói với nàng bà ấy đang ở đâu, đã sống hay chết. Thỉnh thoảng theo lời người khác nói mẫu thân nàng là "tiện nhân", "hồ ly tinh", xem ra nàng phải về hỏi Liễu lão phu nhân. Nàng có quyền biết mẹ của nàng đang ở đâu mà.
Đột nhiên cổ mát mẻ, Liễu Hồ Nguyệt phục hồi tinh thần, quay đầu lại thấy Phượng Dật Hiên đang thổi khí vào cổ mình. Nàng đẩy Phượng Dật Hiên ra: "Làm gì vậy?"
"Nương tử, hôn một cái!" Phượng Dật Hiên bước lên, chu môi, ngửi tới ngửi lui trên cổ nàng: "Thơm quá!"
"Tránh ra đi!" Nàng hung hăng đẩy hắn ra. Phượng Dật Hiên lại lấn tới, hai tay ôm cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, nói: "Không tránh! Hôn một cái, Thái tử ca ca thân thiết với thê tử của hắn như vậy."
Liễu Hồ Nguyệt nghiến răng, đảo người một cái liền ngồi trên đùi Phượng Dật Hiên, một tay nắm chặt vạt áo Phượng Dật Hiên, tay kia bóp chặt tay hắn, uy hiếp: "Ngươi cứ thử đụng một ngón tay đến ta xem, ta liền đánh sưng đầu ngươi."
Cho ngươi vờ, cho ngươi giả bộ!
Phượng Dật Hiên rụt cổ, hoảng sợ ôm đầu, khẽ gật đầu: "Được, ta không hôn nương tử."
Vẻ mặt Liễu Hồ Nguyệt dịu đi, đang định trượt khỏi đùi hắn thì Phượng Dật Hiên lại hành động, hai tay vươn tới ôm thân mình bé bỏng của nàng vào trong lòng, bàn tay to dùng sức xoa đầu nàng: "Ta đây liền ôm nương tử."
Khuôn mặt Liễu Hồ Nguyệt bị hắn buộc nép trong lồng ngực rộng rãi của mình, ngay cả sức lực giãy dụa đều bị hắn vét sạch, sắp bị hắn ép chết. Nói ôm, chẳng bằng nói ngốc tử này đang trả thù nàng.
Thược Dược ngồi một bên kinh ngạc nhìn hai người.