Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng
Liễu Hồ Nguyệt xốc Nhục Cầu lên, vốn muốn Nhục Cầu nhả tinh quặng cực phẩm trong miệng ra, nhưng nghĩ đến trước giờ Nhục Cầu thích gì đó thì luôn không nhượng bộ nàng, nàng liền bỏ suy nghĩ đó đi. Nàng đặt Nhục Cầu sang bên, ngồi xổm xuống rồi hỏi: "Có phải Nạp Lan Tử Oanh cướp lệnh bài vào núi của ngươi không?" Bằng không, sao Nạp Lan Tử Oanh có thể tiến vào Cổ Lạc sâm lâm được?
Nàng ngẩng đầu xin lệnh vào núi của Liễu Tường Phong, sau đó đưa đến trước mặt Phượng Dật Hiên. Phượng Dật Hiên gật đầu lia lịa: "Nàng ta nói chỉ cần ta dẫn nàng vào, nàng ta sẽ cùng ta tìm Liệt Hỏa báo cho nàng (LHN), còn đòi ta một chiếc gương, năm khối tinh quặng cực phẩm, mười khối tinh quặng cao cấp, hai mươi khối tinh quặng trung cấp, năm mươi khối tinh quặng hạ cấp, còn có... ngọc bội mẫu hậu để lại cho ta. Phụ hoàng nói mẫu hậu để lại đồ cho ta, ta muốn bảo vệ nó thật tốt, nhưng nữ nhân xấu kia nói nếu không cho nàng ta ngọc bội, nàng ta sẽ biến ta thành mồi cho thú trên núi. Ta... ta phải cho nàng ta." HNTB.dđLQĐ
Trời ạ, rốt cuộc hắn có bao nhiêu tài sản?!
Phượng Dật Hiên nói tiếp: "May là ta chỉ bỏ những thứ không đáng giá trong túi, nhẫn không gian còn rất nhiều thứ đáng giá. Nương tử, sau khi về nhà, ta lấy ra cho nàng xem."
Những người xung quanh đều co giật khóe miệng. Nói tinh quặng trung cấp hay cao cấp là thứ không đáng giá còn nghe được, nhưng ngay cả tinh quặng cực phẩm cũng bị ngốc tử này liệt vào danh sách không đáng giá, muốn người khác hâm mộ, ghen tị, căm hờn sao?
Ngay cả Liễu Hồ Nguyệt cũng thầm ôm ngực. HNTB.dđLQĐ Nếu nàng có nhiều tinh quặng như vậy thì nàng có thể làm được nhiều việc, ví dụ như mua nhẫn không gian, đưa Liệt Hỏa báo vào. Đương nhiên Liễu gia không thiếu chút tiền cỏn con ấy, nhưng Liễu lão phu nhân sợ nàng bộc lộ tài năng mà bị người ta chú ý, ngược lại hại nàng, chỉ có thể lén khế ước với huyễn thú, giờ còn phải giấu huyễn thú của mình đi. Ngẫm lại cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Ngộc tử này lại có đầy tài sản, còn cho nữ nhân ti tiện kia nữa. Nghĩ đến liền tức giận, đạo đức tốt đến đâu cũng phải bất bình. Liễu Hồ Nguyệt gần như bị ngốc tử này chọc điên.
Liễu Tường Phong nghe thấy số tài sản lớn bị Nạp Lan Tử Oanh vơ vét, sắc mặt càng thêm khó coi: "Haizz, xem ra Nạp Lan gia chắc chắc thua trong tay Nạp Lan Tử Oanh." Sau đó đi đến, nâng Phượng Dật Hiên dậy: "Phượng vương gia, người đừng lo lắng. Những tài sản bị Nạp Lan Tử Oanh vơ vét, chúng ta nhất định sẽ đòi về cho người."
"Ta phải về nói với phụ hoàng, chặt đầu nữ nhân kia." Phượng Dật Hiên kéo ống quần, đứng lên, sắc mặt phẫn nộ. Hắn tức giận vì Nạp Lan Tử Oanh bỏ hắn giữa đường, khiến hắn không tìm được một con Liệt Hỏa báo tặng nàng (LHN). Sau đó, hắn lại ngồi xổm xuống, lấy một nửa đồ trong nhẫn không gian ra.
Liễu Tường Phong và Lôi Đình đều tỏ vẻ bất đắc dĩ, không ai biết Vương gia ngốc này sẽ làm gì tiếp theo. Lúc này mang nhiều bảo bối ra như vậy, định mời người ta cướp bóc sao?
"Nguyệt nhi, con mau khuyên nhủ Phượng vương gia, bảo người thu lại mấy thứ này. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Cổ Lạc sâm lâm." Liễu Tường Phong hơi nóng nảy kéo tay Liễu Hồ Nguyệt. Hiện tại, hắn phát hiện Phượng Dật Hiên chỉ nghe lời Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, ngồi xổm xuống, hỏi: "Phượng vương gia, người làm gì vậy?"
"Ta muốn kiểm tra lại bảo bối của ta, xem thử cho nàng cái gì tốt nhất." Phượng Dật Hiên cầm một chiếc dao găm, lẩm bẩm: "Cái này phụ hoàng tặng ta, không thể cho nương tử..."