Sau đó, Nhục Cầu lớn tiếng kêu lên, hành động và vẻ mặt đều có vẻ cực kì kích động, muốn biểu đạt cái gì đó với Liễu Hồ Nguyệt. Đáng tiếc nàng nghe không hiểu đứa nhỏ này đang nói gì. Chỉ thấy Nhục Cầu túm vai áo nàng, nói "xì xà xì xồ", thỉnh thoảng đạp đạp chân, sốt ruột biểu đạt.
Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ nàng thực sự không rõ nó đang nói gì. Chỉ thấy nó huơ tay múa chân trên không trung, khi thì chỉ vào Phượng Dật Hiên, khi thì chỉ vào nhẫn của hắn, điều này khiến nàng càng không hiểu Nhục Cầu muốn nói gì. Sau đó Nhục Cầu nhảy dựng lên, một tia chớp lóe qua không trung. Nó lao vào trong nhẫn của Phượng Dật Hiên. Phượng Dật Hiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào nhẫn của mình, một hồi lâu sau mới nói một câu: "Có cái gì đó bay vào nhẫn không gian của ta..."
"Khụ!" Liễu Tường Phong khẽ ho một tiếng, liếc mắt nhìn nữ nhi: "Nguyệt nhi, mau gọi tiểu gia hỏa kia ra ngoài. Đó là nhẫn không gian của hoàng thất, nói vậy trong đó chứa không ít bảo bối. Nếu bị vật nhỏ kia làm hỏng một cái, e là Hoàng thượng sẽ trách tội."
Liễu Tường Phong vừa dứt lời, chỉ thấy một tia sáng trắng bay ra khỏi nhẫn, cuối cùng rơi trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt. Mọi người thấy Nhục Cầu ôm một viên tinh quặng cực phẩm còn lớn hơn người nó, khoang miệng ngậm gì đó nên phồng lên, phát ra tiếng "rồm rộp", hiển nhiên đang ăn gì đó.
Lôi Đình nhìn thấy khối tinh quặng cực phẩm to đùng kia, không nhịn được hít một hơi khí lạnh: "Tinh quặng cực phẩm."
Hai mươi Chiến sĩ nhìn tinh quặng cực phẩm lớn hơn nắm tay mình, cũng hít mấy hơi khí lạnh, không ngờ Hoàng thượng yêu thương Phượng Dật Hiên đến ngước này, thậm chí hào phóng đưa tinh quặng cực phẩm cho nhi tử.
"Hoàng thượng tặng tinh quặng cực phẩm cho Phượng vương, xem ra Hoàng thượng cực kì yêu thương người." Lôi Đình không khỏi cảm thán. Nếu không nhớ đến Hoàng hậu, đương kim Hoàng thượng có thể sủng ái nhi tử như vậy sao?
Trái lại sau khi Phượng Dật Hiên nhìn thấy tinh quặng cực phẩm, vẻ mặt dường như rất lạnh nhạt. Hắn bĩu môi: "Ta chỉ còn lại một khối. Những khối khác bị nữ nhân xấu kia cướp đi rồi. Làm sao bây giờ? Phụ hoàng muốn ta dùng tiết kiệm, ta lại tiêu hết vàng rồi. Không được, cái này ngươi không được ăn." Nói xong, hắn liền đánh tới, hai tay nắm tinh quặng, túm mạnh đi.
Nhục Cầu cũng dùng hai bàn tay nhỏ giữ chặt khối tinh quặng cực phẩm. Liễu Hồ Nguyệt không biết Nhục Cầu lấy sức lực từ đâu để có thể chống lại sức lực của người trưởng thành. Hơn nữa, nàng phát hiện, chỉ cần nó thích cái gì thì nhất định nó phải lấy được thứ đó.
Nó nhe răng "grừ grừ", vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn, nào còn vẻ dễ thương và vô hại trước kia nữa. Nó không nên xếp vào hàng thú dễ thương, thú dễ thương không có năng lực tấn công. Hiển nhiên, vật nhỏ này lớn lên rất ngông cuồng.
"A a a, mau trả lại cho ta, không được ăn." Phượng Dật Hiên đau lòng la to, hai tay kéo mạnh tinh quặng kia. Dưới tình thế cấp bách, Nhục Cầu nhảy vọt lên, há to mồm, một phát ngậm toàn bộ khối tinh quặng vào trong miệng.
Sau khi Phượng Dật Hiên nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của nó, lập tức buông tay, ngã bệt xuống đất rồi gào khóc: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không còn nữa, nhất định phụ hoàng sẽ mắng ta."
Edited by Hoàng Ngọc Tử Băng.