Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.
Da đầu Nạp Lan Tử Oanh tê dại. Sao nàng có thể nhìn thấy Liễu Linh U? Hay
là, phế vật này theo dõi nàng ta? Nàng ta còn chưa có giải dược, sao có
thể để phế vật này đâm sau lưng?
Nạp Lan Tử Oanh lập tức giận dữ rống lên: “Phế vật, mắt ngươi bị mù à? Nhị tỷ của ngươi năng lực chỉ
mới là Triệu hồi sư tứ cấp mà cũng dám đến khu vực ba chạy loạn. Nàng ta không sợ mình không có giá trị, bị ma thú một cước giẫm chết sao?” Lúc
nàng ta nói ra những lời này đã quên mất thực lực của mình cũng chỉ mới
Ma pháp sư trung cấp. Chỉ là một Ma pháp sư cũng dám ở đây dõng dạc, mỗi Chiến sĩ Liễu gia đứng ở đây đều cảm thấy Nạp Lan Tử Oanh não tàn không gì sánh được!
Lôi Đình khẽ hừ một tiếng, sắc mặt dĩ nhiên không
tốt như vừa rồi nữa, ai sỉ nhục Liễu gia chính là muốn gây khó dễ với
hắn. Lôi Đình lạnh nhạt nói: “Triệu hồi sư tứ cấp thì sao? Nhị tiểu thư
nhà ta không thể bước vào khu vực ba, vậy sao ngươi là Ma pháp sư trung
cấp lại dám đi lung tung ở chỗ này?”
”Lão già kia, câm miệng!”
HNTB-dđLQĐ Nạp Lan Tử Oanh hét lên: “Đừng so sánh Liễu gia các ngươi với bản tiểu thư. Nạp Lan gia và Liễu gia cơ bản không cùng một cấp bậc.”
”Bốp, bốp, bốp --” Liễu Hồ Nguyệt vỗ tay ba cái, cười nói: “Quả nhiên Nạp Lan tiểu thư rất thông minh, tự mình biết mình, hiểu rằng Nạp Lan gia không đủ trình độ để đánh đồng với Liễu gia. Vậy sao ngươi còn chưa cút nhanh đi? Đứng ở đây làm gì, ngại bản thân không đủ chướng mắt sao?”
Đối với việc tính cách Liễu Hồ Nguyệt đột nhiên thay đổi làm mọi người Liễu gia ngẩn ra, đặc biệt là Liễu Tường Phong và Lôi Đình.
Liễu
Tường Phong từng bởi tính cách Liễu Hồ Nguyệt yếu đuối mà hao tâm tổn
trí một thời gian. Lôi Đình thấu hiểu nỗi khổ của Liễu Tường Phong. Hiện tại Liễu Hồ Nguyệt biểu lộ thái độ cứng rắn làm hai người đều khiếp sợ
không thôi.
Nạp Lan Tử Oanh nghe lời Liễu Hồ Nguyệt mà kêu lên
sợ hãi: “Phế vật, ngươi nghĩ rằng ta rất thích ở cùng chỗ với Liễu gia
các ngươi sao? Còn không phải vì đám lão già kia cứng rắn kéo ta tới đây à? Ở cùng chỗ với phế vật ngươi, ta còn ngại bẩn.”
”Xì xì...” Không biết từ khi nào, Nhục Cầu nhảy từ trong cổ áo ra vai nàng, nhe răng gầm gừ với Nạp Lan Tử Oanh.
Hai mắt Nạp Lan Tử Oanh sáng lên, HNTB-dđLQĐ nhìn Nhục Cầu đáng yêu trên
vai Liễu Hồ Nguyệt, lửa giận trong lòng đã sớm bị dập tắt, nhảy tưng
tưng chỉ vào Nhục Cầu: “Phế vật, đưa nó cho bản tiểu thư, ra giá bao
nhiêu cũng được.”
Liễu Hồ Nguyệt đỡ trán, cảm thấy thật bi kịch
với việc Cầu Cầu đột nhiên nhảy ra, trừng mắt nhìn Nhục Cầu rồi quay
phắt đầu lại: “Ra giá bao nhiêu cũng được?”
”Đúng, bản tiểu thư
muốn mua. Ngươi nói đi, muốn bao nhiêu tiền?” Nạp Lan Tử Oanh ném cơn
giận vừa rồi ra sau, hai mắt nhìn chằm chằm Nhục Cầu.
Sau khi
Nhục Cầu nghe thấy lời Liễu Hồ Nguyệt, nó quay đầu lại, con ngươi màu
lục u oán nhìn nàng, thầm thì: “@;amp;amp;@¥@#@¥!” (*)
[(*): Nguyên văn như thế, không thêm không bớt kí tự nào cả.]
Nói liên mồm, nhưng cơ bản nàng không hiểu thú ngữ.
”Nguyệt nhi, vật nhỏ này...” Liễu Tường Phong vừa mừng vừa sợ nhìn Nhục Cầu,
sau đó lại hỏi: “Chẳng lẽ tìm được trong khu rừng này?”
Cái này... Nên nói thế nào đây? Nói là ngốc tử kia đưa cho nàng sao?
”Tìm được trong rừng thì tốt quá, người thấy đều có phần. Phế vật, đưa sủng
vật kia cho bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ không đối xử tệ bạc với
ngươi.” Nạp Lan Tử Oanh càng xác định con Nhục Cầu kia hẳn phải thuộc về tiểu thư cao quý như nàng mà không phải phế vật. HNTB-dđLQĐ
Liễu Hồ Nguyệt liếc Nạp Lan Tử Oanh đang nhìn chằm chằm: “Ngươi có bản lĩnh
như vậy thì sao không vào rừng tìm một con? Ta phế vật thì sủng vật tìm
thấy cũng là phế vật, không xứng với tiểu thư cao quý lại có thực lực
như ngươi.”