Vật nhỏ??
Liễu Hồ Nguyệt đột nhiên trừng lớn hai mắt.Tinh thần lại mới hồi phục được
một chút, lại nghe Tử Diễm nhắc tới vật nhỏ kia, bất ngờ chính là đang
nói tới Liệt hỏa báo đứng trước mặt nhục cầu cách nó không xa.
Lúc này, nhục cầu đang ôm một hỏa long quả đã chín trong lòng, kiêu ngạo
nhe mấy cái răng đối với Liệt hỏa báo, hoàn toàn coi rẻ uy áp của Liệt
hỏa báo.
Liễu Hồ Nguyệt nắm chặt tay, hung hăng cắn răng: “Tên kia thật là...”
”Vật nhỏ cũng dám cùng cửu cấp Liệt hỏa báo đối kháng, nhưng lại hoàn toàn
không nhìn đến uy áp của Liệt hỏa báo, thật bất khả tư nghị.” Trong
giọng của Tử Diễm nói mang theo tràn đầy thích ý, tựa hồ đối vật nhỏ
trước mắt vô cùng hứng thú.
Nhục cầu nhe răng nanh, chân nhỏ chụm lại, tựa hồ muốn khiêu khích Liệt hỏa báo “Muốn hỏa long quả thì phải bắt được ta nha”.
Ông trời ơi, Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, nó có thể an phận một chút có được hay không? Không cần mỗi ngày gây chuyện, lại đem đến cho nàng một đống
phiền toái.
”Ngao rống ——” nhục cầu gầm rú với Liệt hỏa báo.
Liệt hỏa báo không còn nhẫn nại, nâng bàn tay to hướng nhục cầu kia chụp xuống.
”Oanh ——” Một chưởng kia Liệt hỏa báo khiến mặt đất rung chuyển, dưới vị trí đứng của Liễu Hồ Nguyệt cũng nứt ra vô số khe nhỏ.
Vừa vỗ bàn tay to xuống, nó lại ngửa đầu rống một tiếng dài, chưởng thứ hai vừa nặng vừa lớn tiếp tục hạ xuống. Mỗi lần hạ xuống một chưởng, nhục
cầu liền nhảy lên, tăng khoảng cách giữa nó cùng Liệt hỏa báo một thước. Mỗi lần nhục cầu lui bước, đều là kéo dãn khoảng cách với Liệt hỏa báo
một thước.
Nó rõ ràng có thể chạy rất nhanh, rất xa, nhưng lại cố tình chơi trò mèo vờn chuột dụ địch.
Liễu Hồ Nguyệt không thể nhịn được nữa, giậm một cái thật mạnh lên mặt đất: “Quả cầu ngu ngốc này!”
Nhục cầu hướng nàng một cái, tuy rằng nó nhìn không Liễu Hồ Nguyệt, nhưng là trong hai con ngươi ẩn ẩn lục sắc của nhục cầu phát ra quang mang có
thể dễ dàng thấy, giống như nó đang định tính kế ai đó.
Liễu Hồ
Nguyệt nhìn một màn như vậy, khóe miệng giật giật, ẩn chút ý cười. Một
khắc đó, nàng cảm thấy có chút rùng mình, lưng lạnh.
”Rống ——” Liệt hỏa báo lại rống giận một lần nữa.
Lúc này đây, nhục cầu đúng là đã chọc giận nó. Toàn bộ thân mình Liệt hỏa
báo nhảy lên, ở không trung xuất một chút sắc lửa đỏ hình cung, theo
phương hướng nhục cầu nhảy tới.
Liễu Hồ Nguyệt hơi hơi há miệng,
nhìn trên bầu trời xuất hiện một đạo ánh sáng lửa đỏ huyễn lệ lửa đỏ,
vậy mà nàng đã quên trước mắt kia chính là một cửu cấp ma thú.
Thanh âm Tử Diễm vang lên: “Đồ nhi ngoan, ngươi còn thất thần làm gì, tránh mau.”
Liễu Hồ Nguyệt lúc này mới giật mình phát hiện, ánh sáng lửa đỏ hình cung
kia đang hướng vào nàng, mà trong lòng của nàng không biết từ khi nào có thêm một viêm (*) cầu nhỏ - chính là hỏa long quả.
(*) viêm này là lửa.
Nàng mở trừng hai mắt, hô nhỏ: “Hỏa long quả.”
”Hỏa long quả tất nhiên là tốt. Nếu ngươi dùng hỏa long quả, hỏa nguyên tổ
trong cơ thể người nhất định sẽ tăng lên. Nhưng là, trước mắt có phải
hay không phải nên nghĩ biện pháp giải quyết cửu cấp Liệt hỏa báo như
thế nào?” Thanh âm nghiêm túc của Tử Diễm vang lên bên tai nàng
Liễu Hồ Nguyệt nâng tay chụp, thân mình linh mẫn nhảy dựng lên, cả người cấp tốc lui về sau, kéo dãn khoảng cách với Liệt hỏa báo.
Lúc này Liệt hỏa báo mới phát hiện trong đám cây cối có người tồn tại, nó âm lãnh hừ một tiếng: “Nhân loại!”
Tiến nhập lục cấp, ma thú là có thể nói được ngôn ngữ nhân loại, mà vào nhập thần vương cấp, ma thú liền có thể hóa hình.