Cây cối ở Cổ Lạc sâm
lâm không giống với cây cối ở rừng rậm bình thường. Chúng nó là những
cây đại thụ vô cùng to lớn, đa số các ngọn cây đều cao chọc trời. Liễu
Hồ Nguyệt ở trên cây rồi liền đứng thẳng lên. Nàng biết Liễu Tường Phong muốn tìm cho nàng một nơi an toàn, đương nhiên sau đó phụ thân, Lôi
Đình và hai mươi chiến sĩ cửu cấp kia cũng sẽ tìm một nơi an toàn để ẩn
náu. Đối mặt với một đàn ma thú bạo động, cao thủ có kinh nghiệm sẽ
không va chạm trực tiếp với chúng nó.
Nạp Lan Tử Oanh nhìn thấy
luồng sáng đưa Liễu Hồ Nguyệt lên cây đại thụ, mà nàng ta cũng cho rằng ở trên cao tương đối an toàn, không khỏi có chút hâm mộ và ghen tị.
Liễu Hồ Nguyệt hiểu được biểu cảm của nàng ta, khóe miệng cong lên ý cười
lạnh lẽo. Cao cao tại thượng nhìn người mình ghét là loại cảm giác gì?
Liễu Hồ Nguyệt thật sự cảm nhận được cảm giác đứng bễ nghễ trên cao nhìn một con kiến. Nàng hảo tâm nhắc nhở: “Nạp Lan đại tiểu thư, không định
chạy sao? Chạy nhanh đi, ma thú sắp đến rồi! Không chạy sợ là không kịp
đó, nhưng mà giờ ngươi chạy cũng không kịp nữa rồi.” Liễu Hồ Nguyệt kéo
dài giọng điệu ở câu cuối cùng, giống như đang nói chuyện với một người
chết.
Nạp Lan Tử Oanh cả kinh, lúc này mới ý thức được hoàn cảnh của bản thân: Hai mươi Chiến sĩ cửu cấp Liễu gia đã tìm được chỗ ẩn
thân, mà Nạp Lan gia chưa được Nạp Lan Tử Oanh cho phép nên không được
rời khỏi, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông.
”Tiểu thư, chúng ta cũng tìm một chỗ trốn đi.” Hộ vệ bên cạnh thúc giục nàng ta.
Nạp Lan Tử Oanh nghiến răng, đáy mắt xẹt qua chút ác độc, phất tay nói:“Đều tự tìm một nơi an toàn trốn đi.” Dứt lời, nàng ta xoay mũi chân,
đến bên cây Liễu Hồ Nguyệt đứng rồi leo lên. Nàng ta không phải Liễu
Tường Phong có được không gian hệ, có năng lực đưa bản thân bay lên đến
tận trời. Cũng bởi vì như thế nên nàng ta càng thêm hâm mộ, ghen tị, hận Liễu Hồ Nguyệt có phụ thân cường đại như vậy. Nhưng tốc độ của Nạp Lan
Tử Oanh khá nhanh, xem ra nàng ta không chỉ là một Ma pháp sư trung cấp, bình thường cũng có tăng cường rèn luyện bản thân.
”Tiện nhân,
phế vật, ngươi cho rằng ở trốn tránh trong bức tường bảo vệ của cha mình thì có thể an toàn sao?” Khi cách Liễu Hồ Nguyệt chưa đầy một cánh tay, Nạp Lan Tử Oanh lộ ra nụ cười dữ tợn.
Ma thú từ xa hung mãnh
chạy đến. Chúng nó xuyên qua cây cối. Sóng mắt Liễu Hồ Nguyệt chợt lóe
lên, tốc độ của mỗi con đều rất nhanh. Không đến một khắc, toàn bộ cây
cối ở phía trước đã bị ma thú giẫm đạp thành bùn.
Nạp Lan Tử
Oanh chứng kiến một màn như vậy, chuyện này rất hợp tâm ý của nàng ta.
Không biết từ khi nào, nàng ta lấy ra một chiếc gương. Đó là một chiếc
gương đồng, mặt gương lóe ra ánh sáng không màu, trên tay cầm gương khảm một viên ma tinh cấp bậc Thần hoàng không màu. Không màu, tượng trưng
cho không gian hệ. Tuy trên tay Liễu Hồ Nguyệt cũng có một viên ma tinh
không gian hệ, nhưng nếu so sánh với ma tinh cấp bậc Thần hoàng của Nạp
Lan Tử Oanh thì vẫn kém xa.
Khi Liễu Hồ Nguyệt nhìn qua, vẻ mặt
kinh ngạc... Nói đi nói lại, Nạp Lan gia tộc như vậy mà sở hữu ma tinh
cấp bậc Thần hoàng có chút không bình thường.
Nói như thế nào
đây? Nếu ma tinh cấp bậc Thần hoàng không màu này do tổ tiên Nạp Lan gia truyền lại, nhưng Nạp Lan gia trải qua nhiều đời như vậy đều không xuất hiện nhân vật lợi hại, làm sao có thể giết chết một ma thú cấp bậc Thần hoàng? Được rồi, cho dù đây do tổ tiên Nạp Lan gia lưu lại thì cũng
không đến tay Nạp Lan Tử Oanh!