Nạp Lan Tử Oanh cũng
không thể tưởng tượng được ở đây trong khoảnh khắc nguy cấp lại đụng
phải người Liễu gia, mà đây lại là người Liễu gia bị nàng nhục nhã đủ
kiểu vào thời gian trước. Trên mặt hiện lên biểu cảm hung ác dữ tợn thay cho biểu cảm khủng hoảng, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Tường Phong,
sau đó lại dời ánh mắt đến trên người Liễu Hồ Nguyệt.
”Liễu
Tường Phong, Liễu Hồ Nguyệt!” Nàng ta gọi thẳng tên Liễu Hồ Nguyệt không nói, nhưng đến cả đại danh của Liễu Tường Phong cũng gọi ra, điều này
làm cho người Liễu gia đứng ở đây càng thêm căm hận người Nạp Lan gia.
”Tiểu oa nhi không hiểu lễ giáo. Phụ thân ngươi dạy ngươi như vậy sao?” Lôi
Đình nhìn không nổi, quắc mắt trừng Nạp Lan Tử Oanh.
Lúc này,
rung động trên mặt đất không giảm, ngược lại có xu hướng ngày càng dữ
dội. Cây cối phía xa cũng đổ đến ngàn mẫu trong nháy mắt, tiếng "rầm rầm bùm" kia làm Nạp Lan Tử Oanh không rảnh phí hơi với người Liễu gia nữa. Chiến sĩ Nạp Lan gia phía sau lo lắng thúc giục: “Tiểu thư, ma thú sẽ
tới đây nhanh. Chúng ta trốn nhanh chút đi!”
Ngàn vạn ma thú bậc cao đang hung mãnh chạy đến từ phía xa. Nạp Lan Tử Oanh không rảnh để
tiếp tục múa võ mồm với người Liễu gia nữa, cười lạnh một tiếng: “Liễu
Tường Phong ngươi tự xưng là cao thủ, hiện tại cho bản tiểu thư xem bản
lĩnh ngươi lớn bao nhiêu. Đằng trước kia xảy ra thủy triều ma thú, không lâu sau ngàn vạn ma thú sẽ chạy tới đây. Hy vọng Liễu gia các ngươi
không làm bản tiểu thư thất vọng quá. Bằng không, ha ha, Liễu gia phải
trở thành trò cười cho người đời rồi.” Đám người Nạp Lan Tử Oanh vừa nói vừa đi vòng qua một bên người Liễu gia. Đến khi nói hết, đội ngũ của
Nạp Lan gia đã đi đến phía sau đội ngũ của Liễu gia.
Lời nói dễ nghe như vậy, thực ra bản thân là một quỷ sợ chết, thật sự rất buồn cười.
Liễu Hồ Nguyệt lộ ra ánh nhìn khinh bỉ, vừa khéo lại bị Nạp Lan Tử Oanh bắt
gặp. Nàng ta căm tức chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt, rống lên: “Phế vật, ngươi
dùng ánh mắt gì nhìn bản tiểu thư đó? Cẩn thận bản tiểu thư móc mắt
ngươi!”
”Người đi ra từ Nạp Lan gia đều là chó điên sao, gặp ai
cũng cắn? Mẹ nó, bản tiểu thư mới thật bội phục dũng khí của ngươi.
Muốn móc mắt ta cũng không nhìn lại ngươi có thực lực gì. Một người ngay cả phế vật cũng đánh không lại, còn không biết xẩu hổ loạn ngữ trước
mặt bản tiểu thư, quả thật không khác gì con ngu.” Luận đấu võ mồm, ai
không cần biết, Nạp Lan Tử Oanh giống như chó điên, nhìn thấy nàng liền
sủa.
Sau khi Nạp Lan Tử Oanh nghe xong gần như nhảy dựng lên.
Hiện tại nàng ta chỉ cần nhìn thấy Liễu Hồ Nguyệt là nhớ đến tình cảnh
ngày ấy khi tới Liễu gia từ hôn, bị Liễu Hồ Nguyệt đè dưới thân tàn bạo
đánh đập. Nàng ta sợ hãi hét: “A, phế vật ngươi, bản tiểu thư muốn thiêu chết ngươi.”
Một quả cầu lửa màu đỏ từ lòng bàn tay Nạp Lan Tử
Oanh vụt ra, hung hăng bay về phía Liễu Hồ Nguyệt. Nhưng khi hỏa cầu sắp chạm đến người Liễu Hồ Nguyệt, một bức tường vô hình bỗng xuất hiện
trước mặt Liễu Hồ Nguyệt. Hỏa cầu bay đến bị dập tắt trong nháy mắt.
Liễu Hồ Nguyệt vốn định tránh hỏa cầu kia, ngờ đâu lão gia cao thủ của mình đã ra tay trước rồi.
Ánh mắt Liễu Tường Phong giận dữ lườm Nạp Lan Tử Oanh. Lúc này, hắn biết có nói nhiều cũng vô ích. Phía trước là đàn ma thú bậc cao, hắn phải giành sức lực để đối phó với đám ma thú kia. Hắn chỉ dùng một luồng sáng vững chắc bao phủ Liễu Hồ Nguyệt rồi chậm rãi nâng nàng lên, đặt ở phía trên cây cổ thụ cao chót vót.