Tần Duyệt bị nàng quát, gấp đến mức dậm chân.
Liễu Linh U căm tức nhìn hắn: “Phấn dẫn thú sẽ thu hút toàn bộ ma thú trong
rừng đến, tới lúc đó nhiều Triệu hồi sư cấp Thần vương cũng vô dụng.
Ngươi sớm bỏ ý nghĩ này đi.”
”Linh U biểu muội, phấn dẫn thú này do sư phụ ta nghiên cứu chế ra, chỉ hữu dụng với từng khu vực ma thú
riêng, không phải phấn dẫn thú thường bán ở chợ. Ta cam đoan phụ thân
muội tuyệt đối không có việc gì.” Tần Duyệt nâng tay lên, dáng vẻ thề
non hẹn biển.
Phấn dẫn thú là một loại dược phấn chuyên dụng để
dụ ma thú xuất hiện. Chỉ cần rắc một ít phấn dẫn thú ở Cổ Lạc sâm lâm,
các ma thú sẽ ngửi thấy mùi mà ra tạo nên thủy triều ma thú khổng lồ.
Giờ phút này nếu ngươi bất hạnh gặp thủy triều như vậy, chỉ có thể nói
ngươi xui xẻo tám đời.
Liễu Linh U hận Liễu Hồ Nguyệt, tuyệt sẽ
không dưới tình huống phụ thân mình gặp nguy hiểm mà muốn lấy mạng Liễu
Hồ Nguyệt. Nàng ta biết địa vị trong gia tộc của Liễu Tường Phong, cũng
biết Liễu gia không thể thiếu nhân vật như Liễu Tường Phong. Nếu không,
cái danh Nhị tiểu thư này của nàng ta cũng vô dụng rồi.
Liễu
Linh U nghiêm mặt, nhíu chặt lông mày nói: “Ai biết thứ đó có phải do sư phụ ngươi chế ra không?! Vạn nhất dẫn toàn bộ ma thú ở Cổ Lạc sâm lâm
đến, không riêng gì cha ta gặp nguy hiểm mà chúng ta cũng sẽ lâm nguy.”
”Ai dà, biểu muội, ngươi nghĩ lại xem biểu ca có thể để cho mình cũng lâm
vào nguy hiểm sao?” Tần Duyệt vỗ đầu, vội chứng minh phấn dẫn thú của
mình không giống của người khác, liền lấy trong túi ra một chút: “Nếu
ngươi không tin, ta liền thử cho ngươi xem.”
Dứt lời, Tần Duyệt
lấy một chút phấn rắc lên mặt đất, sau đó kéo tay Liễu Linh U nhảy lên
tán cây. Chỉ chốc lát sau, mấy con ma thú cấp thấp kéo đến từ bốn phương tám hướng. Số lượng không nhiều lắm, đa số ma thú tới đều là những con
kiếm ăn ở gần đó.
”Biểu muội, ngươi xem đi.” Tần Duyệt để Liễu Linh U nhìn xuống.
Liễu Linh U nhíu mày, ánh mắt lại rơi vào túi phấn dẫn thú trong tay Tần
Duyệt lần nữa, trong đầu cũng tin lời Tần Duyệt, mở miệng nói: “Được,
ngươi có thể làm như vậy. Nhưng phấn dẫn thú lần này do ta rắc.” Cũng
không quản Tần Duyệt có đồng ý hay không đã đoạt lấy túi phấn dẫn thú
trong tay Tần Duyệt, sau đó quay người bước về phía cây đại thụ khác...
_________________________
Đội ngũ của Liễu Tường Phong đã đi vào đến một phần ba Cổ Lạc sâm lâm, vẫn
cách khu vực ba hơn một canh giờ. Liễu Tường Phong thỉnh thoảng dừng
bước để đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, cũng giao cho người trong đội đi
xung quanh một chút.
Kì thật người có mắt đều biết Liễu Tường
Phong suy nghĩ cho nữ nhi của hắn. Cứ đi đi dừng dừng mất hai canh giờ,
bọn họ mới tới khu vực ba.
Liễu Tường Phong dẫn theo đội tới bờ sông nhỏ giáp một khu vực trống trải.
”Đã đến khu vực ba, chư vị phải đề cao cảnh giác. Sông nhỏ này là khu vực
lưu động của ma thú, uống nước xong nhất định phải nhanh chóng rời
khỏi.” Liễu Tường Phong nói với hai mươi chiến sĩ, sau đó quay đầu nói
với Ma pháp sư kia: “Lôi Đình huynh, huynh có cảm thấy bốn phía rất
không bình thường không?”
Đây không phải lần đầu tiên Liễu Tường Phong tiến vào Cổ Lạc sâm lâm. Bình thường thì đoàn đội phải gặp ít
nhất một hai ma thú thực lực không tệ, không tránh được tiểu chiến vài
ba hiệp. Nhưng lúc này đây, hắn dẫn theo nhiều người như vậy vào địa bàn của ma thú nhưng ma thú bậc cao lại không phản ứng chút nào.