“Dù vâỵ, nếu
không biết thì nhất định phải đến hỏi ta.Tuy ta không phải là Triêụ hồi
sư nhưng về phương diện này, ta cũng có không ít học thức.” Lão phu nhân nói môṭ câu thấm thía.
“Vâng, con đã rõ.” Trước khi rời khỏi, Hồ Nguyêṭ còn cẩn thâṇ nói môṭ câu. “Tổ mẫu, cẩn thâṇ người bên cạnh người.”
Nàng không vạch ra môṭ cách rõ ràng mà lại nhẹ nhàng để lại môṭ câu nói nửa
vời, xong, nhanh chân trở về Tinh Hồn trì, nơi tương đối yên tĩnh mà
nàng thích.
Liễu Hồ Nguyêṭ bước vào đó, cởi bỏ y phục ngoài rồi kiểm tra môṭ lượt nhưng lại không phát hiêṇ ra gì cả.
“Kỳ lạ! Chúng có thể ở đâu chứ?” Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
Tử Diễm bỗng nói: “ Túi hương.”
Liễu Hồ Nguyêṭ nhanh tay kéo chiếc túi hương nho nhỏ được treo bên hông,
nàng khẽ khàng mở ra, mùi hoa lan xôc̣ lên mũi làm nàng mê mẩn môṭ hồi. Bên trong là những hạt hương be bé, có thể dễ dàng tìm được ở những nơi bán son phấn, hương liêụ. Có khá nhiều, to nhỏ khác nhau, màu sắc chia ra làm vài loại, trông thâṭ thông dụng. Nàng trút túi hương ra,trong
lòng thầm cảm khái, cơ bản là không biết có bị hạ đôc̣ vào đây hay
không. Xem ra, Tần Duyêṭ vì muốn hại nàng đã tốn không ít tâm sức.
Nàng vẫn còn nhớ rõ túi hương này là Tần Duyệt tặng nàng. Lúc đó, nàng vẫn
chưa có nhiều đề phòng với hắn, có lẽ là do chuyện của chị em Liễu Linh U mà nàng với Tần Duyệt tương đối gần gũi nhau. Cho nên, hắn tặng nàng
cái gì, nàng tất nhiên sẽ không chối từ.
“Hẳn là đây rồi.” Nàng
cầm lấy một hạt, khối thịt kia đột nhiên theo cổ áo nàng trườn ra, đứng trên vai nàng, đôi mắt màu xanh lục khẽ chớp, nhìn chằm chằm vào thứ
trên tay nàng. Nó tò mò vươn móng vuốt ra, bắt lấy hạt hương trong tay
Liễu Hồ Nguyêṭ, trên măṭ lộ ra vẻ yêu thích.
“Xem ra ngươi thích chúng, vậy cho ngươi này.”
Nàng đóng túi hương lại, đưa cho khối thịt đó, nó dùng hai móng vuốt nâng túi hương lên, rồi nghịch ngợm một cách vui thích.
Nàng đương nhiên không có tâm tình xem khối thịt đó làm cái gì mà chuẩn bị để luyêṇ Chiến khí. Tối nay là cơ hội tốt để thử.
Trong thời gian một tháng, Liễu Hồ Nguyệt lập ra “Tu luyện biểu” cho riêng
nàng, sáng sớm khi gà gáy đã rời giường, tăng cường rèn luyện thể chất,
cố gắng chạy bộ hai canh giờ.
Hai canh giờ (4 tiếng) trước khi
với nàng chẳng là vấn đề gì to tát lắm, nhưng với thân thể suy nhược này mà nói, mới chạy nửa canh giờ mà hai chân đã như mềm ra.
Buổi
tối, sau khi nhìn qua bản kế hoạch của nàng, Tử Diễm cứng lưỡi: “Tu
luyêṇ phải từ từng bước môṭ mà thành, cứ như thế này thì có ngày ngươi
sẽ chết vì mêṭ mất!”
Chuyêṇ này không phải chuyêṇ mà con người có thể thực hiện!
Sáng chạy hai canh giờ, sau đó tu luyêṇ ma pháp ba canh giờ, thời gian còn
lại thì dùng để tâp̣ trung vào luyêṇ tâp̣ nguyên tố. Nàng chú ý nhất vẫn là chức vị gọi là Triêụ hồi sư.
Sức mạnh chiến đấu của môṭ
Triêụ hồi sư luôn vượt xa so với Chiến sĩ. Tuy vậy, cũng không thiếu
những trường hợp ngoại lệ khi những Chiến sĩ mạnh mẽ đánh bại được những Triêụ hồi sư.
Chuyện kể là, đã từng có một vị thần đế mang chức vị Chiến sĩ đối kháng với một vị thần hoàng là môṭ Triêụ hồi sư, đã
làm cho chức vị Chiến sĩ cũng là môṭ lựa chọn có tiền đồ tương lai rộng
mở.
Cho nên, cũng không thể bỏ qua chức vị Chiến sĩ được, nàng cũng bởi vì như vâỵ mà dốc lòng luyêṇ tâp̣ cho bằng được Chiến khí.