Nhục cầu dùng
móng vuốt che miệng, không ngừng gặm tinh quặng. Ai có thể ngờ được vật
nhỏ lớn hơn bàn tay nàng lại một ngụm ăn hết khối tinh quặng to gấp hai
lần bàn tay nàng.
Liễu Hồ Nguyệt thực sự xót cho khối tinh quặng lớn bị nhục cầu ăn vào kia. Mẹ kiếp, nó không biết tinh quặng cực phẩm
là tài sản lớn của tài phú sao? Vốn cho rằng vật nhỏ này trộm về để hiếu kính lão nhân gia nàng, không ngờ nó lấy để ăn.
Tử Diễm có chút kinh ngạc nhìn nhục cầu bị Liễu Hồ Nguyệt hung hăng lắc tới lui: “Tiểu gia hỏa, thứ này đến từ đâu?”
”Sư phụ, người xem nó giống cái gì?” Liễu Hồ Nguyệt lệ rơi đầy mặt xốc nhục cầu lên, giúp Tử Diễm quan sát nhục cầu kĩ hơn. Nhục Cầu sớm ăn tinh
quặng cực phẩm vào bụng, thân thể mềm mại vàng thêm tròn vo, thỉnh
thoảng ợ no nê một cái, vẻ mặt thích thú liếm liếm móng vuốt của mình.
Tử Diễm nghi hoặc nói: “Kỳ quái, nhìn không ra nó là vật gì, cũng nhìn
không ra xuất xứ của nó. Ngươi tìm thấy vật nhỏ này thế nào?”
”Không phải tìm, mà là Vương gia ngốc kia đưa.” Lúc Liễu Hồ Nguyệt nhắc tới
Vương gia ngốc kia, đầu óc giật thót một cái. Nghĩa đến ánh mắt Phượng
Dật Hiên nhìn Phượng Dật Thần hồi sáng, nàng không rét mà run.
Ánh mắt kia tuyệt đối ẩn chứa sát ý mãnh liệt.
Không chờ Tử Diễm mở miệng, Liễu Hồ Nguyệt liền nói ra nghi ngờ trong lòng: “Sư phụ, ta nhớ tới một chuyện.”
”Chuyện gì?” Tử Diễm tò mò hỏi.
”Ngốc tử kia rất kì lạ. Sáng sớm nay, thời điểm ngốc tử kia nhìn Phượng Dật
Thần thì trong mắt chứa sát khí. Người nói xem một ngốc tử dùng ánh mắt
giết người như thế để nhìn người khác sao?” Tuy rằng chợt lóe lên rồi
lập tức biến mất, thậm chí không để người khác nắm bắt được. Trước kia
nàng là sát thủ, ánh mắt thâm độc như vậy làm nàng nhớ đến một màn trước khi chết. Sau khi nam nhân nàng yêu thương đến được Long tháp, trong
mắt xẹt qua sát ý. Lúc đó nàng còn tưởng mình nhìn nhầm, liền vứt "ảo
giác" ấy ra sau đầu. Đến khi nàng xoay người lại đã bị hắn bóp cổ, hung
hăng đâm một dao. Bởi vậy, nàng đặc biệt mẫn cảm với ánh mắt như vậy của Phượng Dật Hiên, thậm chí còn có cảm giác muốn trốn chạy. Nàng rất hoài nghi hắn giả ngu, hắn không phải ngốc tử thực sự.
”Giả ngốc!”
Tử Diễm thốt ra hai chữ làm lòng nàng xao động mãnh liệt, càng thêm
khẳng định ý nghĩ trong lòng. Tử Diễm lại nói: “Nếu là giả ngốc, người
đó rất nguy hiểm. Vi sư không nhìn ra tu vi của người đó.”
Không nhìn ra, thông thường chỉ có hai loại tình huống: thứ nhất, thực sự là
phế vật; thứ hai, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Tử Diễm và Liễu Hồ Nguyệt tin tưởng vào khả năng thứ hai hơn.
”Hừ, mặc kệ hắn có
giả ngốc hay không, chỉ cần dám chơi ta, ta liền không dễ tha thứ.” Liễu Hồ Nguyệt nói xong, nhục cầu trong tay nàng phát ra tiếng kêu như mèo
con, nhưng nghe kĩ lại không giống. Nó ăn uống no nê sảng khoái, nhưng
lại gây cho nàng cả đầu nghi ngờ, thậm chí còn có ý nghĩ vứt bỏ nó.
”Ngươi muốn bỏ rơi nó?” Tử Diễm hỏi.
”Sư phụ, nếu nam nhân kia rất nguy hiểm thì lễ vật hắn tặng cho ta cũng rất nguy hiểm. Người nhìn xem, vật này vừa chào đời chưa đầy một ngày đã ăn khối tinh quặng cực phẩm lớn như vậy, nó không nguy hiểm thì ta cũng
nuôi không nổi.”