Edit: Chiryu Vũ
Liệt Hỏa cũng vểnh tai nghe tiếng ngôn ngữ ngoại tộc của nhục cầu, Liệt Hỏa nghe hiểu, nhưng Liễu Hồ Nguyệt một câu cũng không hiểu!
Đáng chết...
Đến cùng là con vật nhỏ này đang nói cái gì?
"Liệt Hỏa, nó đang nói cái gì?" Liễu Hồ Nguyệt tò mò hỏi.
Nhục cầu nghe thấy Liễu Hồ Nguyệt nói chuyện, lập tức nhảy lên bả vai Liễu Hồ Nguyệt, tiếp tục cắm một cái móng vuốt mượt mà vào thắt lưng, một cái móng vuốt chỉ vào Liệt Hỏa, đĩnh đạc "Thầm thì" mắng.
Liệt Hỏa ở tại chỗ giơ chân, bộ lông toàn thân màu đỏ đều nhanh chóng dựng thẳng, nhe răng nhọn với nhục cầu ngao rống: "Ngươi đáng chết, đến cùng là ai bại bởi ai, ngươi câm miệng cho lão tử."
"@@¥#%#%#@..." Nhục cầu tiếp tục dùng thú ngữ mắng.
Chủ tử Liễu Hồ Nguyệt này trực tiếp không thèm nhìn.
Liễu Hồ Nguyệt đỡ trán nhìn trời, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Vì sao hai ma thú này vừa thấy mặt liền cãi nhau? Nguyên lai ma thú còn có thể ầm ĩ như vậy. Hóa ra không phải ma thú nào cũng thích dùng võ lực để giải quyết vấn đề a!
Liệt Hỏa bị nhục cầu mắng làm cho tức giận đến dậm chân, nhục cầu đắc ý dào dạt chống nạnh cười "Khanh khách " giễu cợt.
Tiếng cười ma thú cùng tiếng quát mắng ở trong rừng truyền đến.
Lúc này, bóng dáng màu lam xuyên qua rừng, rất nhanh, hắn đi tới phía sau Liễu Hồ Nguyệt.
Nhìn thấy Liễu Hồ Nguyệt, bóng dáng màu lam đột nhiên thả chậm bước chân.
Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy lưng chợt lạnh, thân mình thẳng lên, nhưng vừa mới căng thẳng một chút, người nọ đánh úp từ phía sau, đem thân mình bé nhỏ của nàng ôm vào lòng ấm áp.
Liễu Hồ Nguyệt nghĩ muốn giãy dụa, nhưng nam nhân lại cúi đầu, đặt một nụ hôn lên gương mặt của nàng.
"Nương tử, có phải nàng chờ vi phu ở chỗ này không?" Nam nhân vô sỉ nói bên tai nàng.
Nàng hung hăng cắn răng, quay đầu trừng mắt nhìn Phượng Dật Hiên, hai tay đẩy cái cánh tay bên hông kia ra nói: "Ngươi có thể không cần tự cho mình là đúng như vậy được không?"
Nha, nàng chẳng qua là tới ngọn núi phía sau Liễu gia thả lỏng tâm tình một chút, thuận tiện triệu hồi Liệt Hỏa báo đến thôi, thế nào mà qua miệng nam nhân này lại trở thành cái dạng như vậy?
Ai mà ăn no rửng mỡ, chạy tới nơi này để hẹn hò đâu.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Phượng Dật Hiên bĩu môi, tay xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của nàng, lại hôn một cái.
Liễu Hồ Nguyệt không nói gì, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi im miệng."
"Ta đây lời nói." Hơi thở cực nóng phả vào mặt nàng, Liễu Hồ Nguyệt lập tức nâng tay, dán lên gương mặt anh tuấn của hắn, dùng sức: "Miệng cùng lời nói khác nhau ở chỗ, không cho phép nhúc nhích hôn ta, cũng không cho động một chút là ôm ta. Ta cũng không phải vật sở hữu của ngươi, trước tiên ngươi cần phải hỏi ta có đồng ý hay không."
"Nương tử rất vô tình nga. Ngày mai đã là ngày đại hôn của chúng ta, đêm nay bồi dưỡng cảm tình thật tốt, ngày mai động phòng thế nào?"
"Phốc..."
Động, động động phòng!
"Cho nên, đêm nay vi phu cố ý đến, vì muốn cùng nương tử bồi dưỡng bồi dưỡng cảm tình thật tốt, không thân thiết một chút thì bồi dưỡng thế nào được." Nói xong, gương mặt người nọ mặt liền sáp lại gần.
Liễu Hồ Nguyệt lại nhanh trí, nàng nghiêng người trốn, cái hôn của hắn dừng ở trên cổ của nàng.
Hơi thở nóng hổi của hắn quanh quẩn xung quanh nàng làm nàng căng thẳng, muốn giãy dụa nhưng lại giãy dụa không nổi.
Nàng cứ như vậy ở trong lòng hắn, nụ hôn của hắn lưu lại ở trên cổ của nàng thật lâu thả ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, môi mỏng còn lộ ra một chút cười: "Thế nào, có cảm giác động tâm hay không?"
Liễu Hồ Nguyệt hiện tại thầm nghĩ chém hắn, chém hắn!
"Vô sỉ."
"Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương!"