Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư

Chương 153: Trên tờ giấy chỉ có duy nhất một chữ




Edit: Khánh Di

Beta: Chiryu Vũ

Hai mắt Liễu Linh Tích hồng hồng, trừng Liễu Hồ Nguyệt, cuối cùng, vẫn là Liễu Linh U ngăn cản từ từ ngồi xuống.

Liễu lão phu nhân hướng bục giảng, hai tay đặt ở bục giảng thượng, trịnh trọng tuyên bố: "Tân gia chủ Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt, trở thành đại sư chủ trì nghi thức thí nghiệm, nghi thức trưởng thành. Đại trưởng lão, nhị trưởng lão cùng phụ tá tân gia chủ, thí nghiệm thần điện đều do tân nhậm gia chủ quản lý, nếu có người bất kính với tân nhậm gia chủ, xử trí dựa theo tổ quy."

Nghe Liễu lão phu nhân nói, Liễu Linh U ngồi ở dưới đài càng bình tĩnh, sau khi nghe xong, Liễu Linh U chậm rãi ngẩng đầu nhìn Liễu Hồ Nguyệt phía trên đài.

Trong hai mắt xẹt qua một chút lãnh lệ (lạnh lùng, ngoan lệ) không dễ phát hiện.

Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt nhìn lại, trong nàng mắt cũng là lãnh, không có một tia ấm áp.

Hội bỏ phiếu kết thúc, Liễu lão phu nhân mang theo vài vị trưởng lão đến nội đường nghị sự, Liễu Hồ Nguyệt cùng Phượng Dật Hiên cùng đi ra từ đường Liễu gia, mà phía sau nàng, lúc này một đám công tử Liễu gia trẻ tuổi đi theo. Bọn họ đều họ Liễu, trực hệ, thứ xuất đều có, mà bọn họ có thể bước vào từ đường đơn giản là  vì thực lực của bọn họ đạt tới tư cách tiến vào nơi này.

Người sau lưng Liễu Hồ Nguyệt, có sùng kính cũng có khinh thường. Vô luận là gì, Liễu Hồ Nguyệt không để ý.

Đột nhiên, Liễu Hồ Nguyệt dừng bước, người sau lưng theo tới liền vội vàng dừng lại. Liễu Hồ Nguyệt quay đầu, liền thấy một đám thiếu niên luôn luôn đi theo mình đều cợt nhả nhìn nàng, còn có mấy nam tử vậy mà đỏ mặt.

Này...

Tình huống gì?

Phượng Dật Hiên quay đầu, nhìn một đám nam tử đang "Nương tử" của hắn, hắn căm giận vung nắm tay, ngao ngao rống: "Các ngươi nhìn cái gì vậy, không cho nhìn, không cho nhìn. Còn nhìn ta liền móc mắt của các ngươi."

Phượng Dật Hiên sốt ruột ôm lấy Liễu Hồ Nguyệt, Liễu Hồ Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, nàng cũng không phải vật phẩm sở hữu của hắn, dựa vào cái gì không cho người khác nhìn?

Phượng Dật Hiên thấy nàng hung hăng với mình, lập tức chu miệng, ngoan ngoãn buông Liễu Hồ Nguyệt ra.

Liễu Hồ Nguyệt xoay người, hỏi: "Vì sao các ngươi đi theo ta?"

"Cửu cô nương, lại lại lại... Tiếp qua hai ngày chính là...Nghi thức thí nghiệm, đến đến đến... Đến lúc đó, kính xin ngài..."

"Ngi thức thí nghiệm dựa theo tổ quy đến tiến hành, các ngươi chỉ cần tận lực là được, có thể thông qua hay không là do các ngươi nỗ lực có đủ hay không." Liễu Hồ Nguyệt lập tức đánh gãy lời vị tiểu ca mập mạp.

Tiểu mập ca có chút không yên cúi đầu, trên mặt hiện lên hai tầng đỏ ửng, gật gật đầu nói: "Cửu cô nương nói rất đúng."

"Như vậy, các ngươi còn có cái gì vấn đề sao?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi lại.

Một đám thiếu niên sau lưng nàng, ào ào lắc đầu, chỉ cảm thấy hiện tại Liễu Hồ Nguyệt so với ngày xưa nhìn tốt hơn nhiều.

Mà bọn họ, cũng chỉ nghĩ ngày xưa Liễu Hồ Nguyệt là một nhân vật thâm tàng bất lộ, ở thời điểm mấu chốt nàng mới có thể nhảy ra. Hiện tại Liễu Tường Phong rời đi, nàng không phải nhảy ra gánh vác trách nhiệm thay cha hay sao?

"Đã không vấn đề gì, vậy giải tán đi." Sau khi Liễu Hồ Nguyệt nói xong liền xoay người, nàng chuẩn bị tiễn Phượng Dật Hiên đến xe ngựa hoàng thất, rồi lại đi đến viện của Liễu lão phu nhân, bà đang chờ nàng.

Nhưng mà, bước chân còn chưa bước ra, Tần Duyệt liền đi đến trước mặt nàng, trong tay hắn cầm một tờ giấy, đưa tới trước mặt Liễu Hồ Nguyệt, Tần Duyệt cố ý đem tờ giấy quăng đến bên chân nàng.

Phượng Dật Hiên nhìn tờ giấy rơi đến bên chân Liễu Hồ Nguyệt, ngồi xổm xuống, cầm lấy tờ giấy kia, mở ra...

Trên tờ giấy chỉ có duy nhất một chữ!